Bạch Hào suy nghĩ thông suốt, chủ yếu vẫn là vì khoảng thời gian này liên tục xảy ra chuyện, khiến anh ta có cảm giác Lục Nam Thâm như một lá bùa hộ mệnh vậy.
Chẳng mấy chốc, "phản ứng phụ" của việc Lục Nam Thâm dạy học tại học viện âm nhạc đã ảnh hưởng tới cả Đại học A, không ít các sinh viên ở học viện âm nhạc hay tin anh chính là sinh viên trao đổi của Đại học A, họ tụ tập thành nhóm tới Đại học A ngắm anh.
Quán café ở Đại học A trong phút chốc trở nên ăn nên làm ra.
Mấy hôm nay, Khương Dũ rất yên ổn, chỉ ở lỳ trong studio không bước chân ra cửa. Hàng ngày mở mắt ra, anh ta sẽ chui ngay vào phòng làm nhạc, hoặc là luyện đàn, hoặc là sáng tác, cả đồ ăn cũng gọi ship từ ngoài về.
Có lẽ đã trải qua giây phút chỉ cách cái chết một bước chân mong manh, tất cả mọi người trong studio bỗng chốc trở nên thận trọng hơn hẳn. Bạch Hào là người khó giữ được mồm miệng, cuối cùng không nhịn được đã thẳng thắn hỏi Khương Dũ về chuyện sợi dây thòng lọng trên xà nhà.
Khiến Khương Dũ sợ hãi mà chẳng hiểu chuyện gì.
Cuối cùng, người chơi sáo dài phải lên tiếng, thuật lại sự thật khách quan.
Nghe xong, Bạch Hào khó mà tin được vào tai mình, anh ta tuyệt đối không tin bản thân mình có chứng mộng du. Thật ra người chơi sáo dài cũng cảm thấy rất lạ. Họ đều là bạn học cùng trường, trước kia Bạch Hào không hề có chứng bệnh này.
Cuối cùng, Bạch Hào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732329/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.