Chuyện đã qua lâu như vậy, thật ra Hàng Tư không phải chưa từng cố gắng tìm kiếm cậu bé tên Tư Niệm đó, nhưng thế giới mênh mông rộng lớn, biết đi đâu tìm? Có vô vàn khả năng, duy chỉ có khả năng anh ấy đã mất là cô không nghĩ tới.
Sở dĩ cô không kiên trì tìm kiếm cũng là vì những trải nghiệm lúc nhỏ như một khối u của cô, với những đứa trẻ khác cũng đâu có gì khác biệt? Cô không muốn quấy rầy Tư Niệm, biết đâu anh ấy cũng giống như cô, cũng né tránh không muốn nhắc lại chuyện đã qua.
Hàng Tư nhớ tới một chuyện quan trọng: "Nếu đám người đó đã bị bắt thì có hỏi được gì từ chúng không? Một đứa trẻ được quyền ra vào tự do trong tòa tháp có lẽ không nhiều?"
Lục Nam Thâm nhíu mày đăm chiêu: "Người trông coi tòa tháp năm xưa đã chết rồi, còn những kẻ bị bắt thì không nhớ gì về tình hình của những đứa trẻ nữa."
Manh mối đứt đoạn một cách triệt để.
Tư Niệm thật sự giống như Lục Nam Thâm nói, bỗng dưng xuất hiện rồi vô cớ biến mất.
Cả căn phòng chợt yên ắng hẳn đi, Lục Nam Thâm bất ngờ hỏi: "Câu nói kia của Kiều Uyên có nghĩa là gì?"
Hàng Tư nhất thời chưa kịp hiểu là câu nói nào.
"Hắn nói 'so với chuyện em từng làm'." Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng: "Em từng làm chuyện gì?"
Đôi môi hồng của Hàng Tư hơi hé mở, cô bỗng dưng không trả lời được.
Lục Nam Thâm dịu dàng thủ thỉ: "Không sao, em không muốn nói thì không cần nói."
"Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732331/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.