Rất lâu Lục Nam Thâm không nói gì, anh cụp mắt xuống để giấu đi những cơn sóng dữ chực trào dâng nơi đáy mắt, có thể nhận ra anh đang cố gắng giữ cho cảm xúc của mình thật ổn định.
Qua thêm một lúc nữa, anh khẽ nói: "Mọi chuyện đều đã qua rồi."
Nhưng Hàng Tư thì không bình tĩnh như anh. Cô cúi thấp mặt, bờ vai run lên: "Sao có thể qua được chứ..."
Cô chưa từng nghĩ kết cục của mọi chuyện lại như thế này, cũng không thể ngờ chính tay mình đã hại chết cậu bé đó. Một đứa trẻ vừa trong sáng vừa tốt đẹp, cho dù ở trong một hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn không quên an ủi cô rằng: Không sao đâu, rồi chúng ta sẽ ổn cả thôi, tương lai của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Về sau, Hàng Tư mới hiểu, chưa chắc con người cứ càng trưởng thành sẽ càng vui vẻ, sống cả đời chắc chắn sẽ phải gánh chịu ngàn vạn đau khổ, và cũng sẽ mang theo vô số những đau khổ cùng tiếc nuối ấy mà ra đi. Cô không biết người khác như thế nào, tóm lại, cô là như vậy.
Ngàn vạn đau khổ ấy có lẽ đã được ươm mầm ngay từ khi cô còn nhỏ, nhưng ông trời lại cho cô được gặp Tư Niệm. Để cô tin rằng giữa những đứa trẻ bé nhỏ vẫn có một nguồn sức mạnh tình bạn to lớn hơn tất cả. Cô tâm sự với Tư Niệm, bộc bạch những sợ hãi của bản thân. Tư Niệm luôn yên lặng lắng nghe. Rõ ràng mới chỉ là một đứa trẻ còn non nớt, chưa trải sự đời,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732332/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.