Đó là chuyện xảy ra sau khi Hàng Tư biết mình vô tội bỗng dưng bị liên lụy nhưng cũng lại không thể thoát khỏi đó.
Những gì từng xảy ra giống như vết sẹo của Hàng Tư, đặc biệt là trải nghiệm bị bắt cóc lúc nhỏ, nhưng khi đó không chỉ mình cô bị liên lụy. Câu chuyện quá khứ ấy đối với những đứa trẻ khác dĩ nhiên cũng là ung nhọt nơi đáy lòng, thế nên ban nãy khi hồi tưởng lại ký ức, Hàng Tư không nhắc cụ thể là đứa trẻ nào.
Cô biết tòa tháp đó.
Cô cũng từng hỏi người bắt cóc mình rằng đó là nơi như thế nào.
Người đó nói: Trong tháp có một đứa trẻ, một đứa trẻ rất quan trọng.
Tòa tháp đó có đáng sợ không?
Nhìn từ xa quả thực cũng tương đối đáng sợ, Hàng Tư cảm giác nó giống như một nơi giam giữ một con quái vật ở trong thì hơn, đen sì sì khiến người ta rợn tóc gáy.
Sau này, cô chịu trách nhiệm đi đưa cơm.
Đưa cơm tới tòa tháp ấy.
Ban đầu Hàng Tư rất sợ hãi, khi đi về phía tòa tháp, hai chân cô còn run lẩy bẩy. Cô không cần phải đưa cơm vào tận bên trong, trước cửa tòa tháp có người canh giữ, họ nhận lấy cơm là cô có thể ra về. Dần dần, sự hiếu kỳ đã thế chỗ cho tâm lý sợ hãi. Hàng Tư tò mò muốn biết rốt cuộc người bị nhốt bên trong đó trông như thế nào, liệu có phải là một con quái vật với tướng mạo cực kỳ đáng sợ không?
Cô chưa từng nhìn thấy quái vật. Khi đi học, đám bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732333/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.