Lúc nào rồi...
Lục Nam Thâm thật ra hiểu rằng Hàng Tư muốn xoa dịu mâu thuẫn, dù sao họ cũng đang ở trong nhà người ta, khiến đôi bên đều khó xử sẽ chẳng hay ho gì.
Niên Bách Tiêu thính tai: "Thay thế cái gì? Thay thế ai? Cô còn chưa bảo vệ được bản thân mình nữa là." Đương nhiên, vào lúc này anh ấy cũng chỉ nói vậy thôi, làm sao lại thật sự so đo việc ai thay thế ai để rút bớt ví tiền của Lục Nam Thâm chứ? Quan trọng hơn, Lục Nam Thâm là phường keo kiệt, muốn rút tiền ra khỏi ví của cậu ta chẳng dễ chút nào.
Sau khi đưa Đại Ương về phòng rồi, bố Vân Vân cũng lập tức ra ngoài ngay, mẹ Vân Vân sợ Đại Ương lại gây rối nên ở lại trong phòng canh chừng. Bố Vân Vân áy náy lắm, nhưng cũng tỏ ra khá căng thẳng, vội hỏi họ không biết có phải Đại Ương đã trúng chiêu rồi không?
Lục Nam Thâm lẳng lặng đứng trước mặt ông, chắn Hàng Tư sau lưng mình, nói với cô: "Thay bộ quần áo đi."
Cổ áo của Hàng Tư đã bị xé rách tương đối, nhưng nãy giờ cô vẫn đang lấy tay giữ rịt, nhất thời quên luôn cả sự ngượng ngập của bản thân, được Lục Nam Thâm nhắc nhở cô mới sực nhớ ra, vội vàng quay vào phòng.
"Không rõ tình trạng của Đại Ương có phải là trúng chiêu hay không, tôi chỉ nhìn thấy anh ta đang giở trò đồi bại." Lục Nam Thâm nhìn bố Vân Vân, ngữ khí rất lạnh lùng.
Bố Vân Vân sốt sắng: "Chắc chắn là có vấn đề rồi, tôi hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732387/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.