Lục Nam Thâm nói được làm được, quả thật đã đi theo Hàng Tư, theo trước theo sau. Hàng Tư đi tới đâu anh theo tới đó, Hàng Tư bảo anh làm gì thì anh làm nấy.
Có một anh chàng đẹp trai đích thân bưng trà rót nước cho mình, không cần nói cũng biết các cô gái trong vườn phấn khích đến mức nào, cho dù lấy danh nghĩa sai bảo họ cũng muốn được tới gần anh, có cô gái không kìm được lòng còn lấy di động ra chụp.
Sau đó tới lượt Hàng Tư tiến lên yêu cầu xóa ảnh.
Cô gái đó không chụp nữa: "Tôi có chụp cô đâu nhỉ."
"Cô có thể chụp tôi chứ, tại sao không chụp?" Hàng Tư mỉm cười hỏi ngược lại.
"Hả?"
"Cô chụp người ta, đã được người ta đồng ý chưa? Xâm phạm bản quyền rồi đó cô bé." Hàng Tư hơi nghiêng người: "Hay là cô thử hỏi ý kiến của anh ấy xem?"
Một khi đã cho đường lùi, là một người bình thường ai cũng sẽ chọn, cô gái xóa bức ảnh rồi cất điện thoại đi. Nhưng cũng có những đối tượng thật sự cố chấp, thật sự đi gọi Lục Nam Thâm, hỏi anh xem có thể chụp ảnh thậm chí là chụp chung hay không. Lục Nam Thâm cong cong khóe môi, nở một nụ cười hết sức lịch thiệp, sau đó nói một câu rất nhã nhặn...
Xin lỗi, không được. Từ chối quá đỗi dứt khoát nhưng lại khiến người ta không thể nổi giận được. Hàng Tư nhìn thấy cảnh ấy bèn nhớ tới một câu nói: Dịu dàng như một lưỡi dao, nhát nào cũng như muốn lấy mạng người ta. Có điều "lưỡi dao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732442/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.