Câu hỏi này của Niên Bách Tiêu phải gọi là thâm độc.
Nếu không phải vì đang đứng trước mặt rất đông người, Phương Sênh thật sự muốn mắng Niên Bách Tiêu một trận té tát. Đây là hỏi cô ư? Liệu cô có thể đón nhận sự theo đuổi của Trác Tiêu không?
Cảnh Tử Nghiêu đứng bên cạnh cố gắng nhịn cười. Phương Sênh liếc anh ấy. Nhịn nhịn nhịn, không sợ nhịn quá hóa nội thương à? Niên Bách Tiêu còn cố tình tỏ ra tốt bụng, "Củ Lạc?"
Phương Sênh nhìn chằm chằm góc nghiêng của Niên Bách Tiêu, nghĩ bụng: Niên Bách Tiêu, anh giỏi lắm, sao trước đây không nhận ra anh mưu mô như vậy nhỉ? Niên Bách Tiêu hơi quay người qua, nhìn thẳng vào mắt cô, cười tươi, "Trác Tiêu còn đang đợi em trả lời đó."
Dù tức đến mấy, cô cũng không thể tùy tiện tạo hy vọng cho Trác Tiêu được, đành nói, "Trác Tiêu, em xin nhận tấm lòng của anh, sau này chúng ta làm bạn đi."
Trác Tiêu nghe thấy vậy bèn tiến lên một bước, "Phương Sênh..."
"Này này này, làm gì đấy? Tỏ tình không được định giật công khai à?" Niên Bách Tiêu không hề cho Trác Tiêu cơ hội tới gần Phương Sênh, lập tức giơ tay đẩy anh ấy ra.
Bình thường đều là những người giữ vô lăng đã quen, tay không thể yếu được, cộng thêm việc Niên Bách Tiêu vốn có ý đẩy anh ta nên cú đẩy này đã khiến Trác Tiêu loạng choạng, suýt nữa thì đứng không vững. Anh ta nổi giận, lao về phía Niên Bách Tiêu, "Mẹ kiếp, anh bị khùng hả!"
Niên Bách Tiêu ngứa mắt anh ta từ lâu rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/2767047/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.