Cho dù trong phòng có tối tăm đến mấy, Hàng Tư cũng nhận ra người đàn ông ở trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh mắt như thấm đẫm tuyết lạnh ngoài cửa sổ, tuy không phải là cảm giác băng giá dồn ép người đối diện nhưng cũng toát lên những sự rét mướt. Chúng theo ánh mắt của hắn, lan tỏa ra khắp nơi. Lúc này đây, ánh mắt người đàn ông cực kỳ tỉnh táo, không hề có một chút cảm giác say sưa nào.
Kiều Uyên.
Đã xuất hiện.
Hàng Tư như muốn ngạt thở.
Tuy rằng cô chưa bao giờ mong đợi sự xuất hiện của Kiều Uyên như hôm nay, nhưng vào khoảnh khắc đối mặt với Kiều Uyên, cô vẫn căng thẳng vô cùng tận, căng thẳng tới mức hối hận và muốn lùi bước. Thật ra Hàng Tư hiểu, việc trốn tránh Kiều Uyên đã trở thành bản năng của cô.
Người đàn ông mạnh tay một chút, ngay lập tức cô bị Kiều Uyên kéo lên giường, hắn đè lên cô ngay một giây sau đó.
Cảm giác lành lạnh nơi sống lưng len lỏi vào tận trong xương tủy, chảy tràn vào trong huyết mạch, Hàng Tư có cảm giác hai hàng răng mình đang va lập cập vào nhau.
Nhưng không thể rối loạn vào lúc này, cô ra sức cảnh cáo bản thân.
Cô không giãy giụa mà lấy hết can đảm để đối mặt với hắn ta, nói rành mạch từng câu từng chữ, "Kiều Uyên, anh biết quá rõ vì sao tôi gọi anh ra ngoài."
Kiều Uyên cúi mặt xuống, bờ môi mỏng nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn gò má của cô, chất giọng trầm trầm toát lên vẻ trêu trọc và bỡn cợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/2767150/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.