Cả người Hàng Tư bỗng lâng lâng, bờ môi hơi ngứa ngáy, trái tim thì ấm áp.
Lại giống như có một lưỡi câu đang nhẹ nhàng kéo căng trái tim cô.
Tình cảm thật sự là một thứ kỳ diệu, có thể mọc ra và lớn dần lên từ trong trái tim, để cho dù đối phương đánh mất dáng vẻ ban đầu, cô vẫn có thể nhận ra ngay trong một khoảnh khắc, và ngược lại cũng vậy. Nếu không phải Lục Nam Thâm, thì dù kẻ khác có mang diện mạo này của anh để hành động, cô vẫn có thể phán đoán ra ngay từ giây phút đầu tiên.
Sự phán đoán này giờ đây phần nhiều như một thứ ăn sâu vào cơ thể, bộc phát từ tận trái tim, hết sức tự nhiên, không chút màu mè.
Căn phòng ấm áp vô cùng, bếp lò đang cháy rất rực, lại còn bị men rượu kích động, Lục Nam Thâm vừa cảm thấy đầu óc nặng nề cũng vừa cảm thấy cô gái trong lòng mềm mại khác thường, chỉ muốn hòa tan cô vào trong cơ thể ngay lúc này. Anh si mê quấn lấy đôi môi cô, nhịp thở gấp gáp, dồn dập của cô lọt vào tai anh liền trở thành chất xúc tác trực tiếp nhất.
Đây là cô gái anh muốn hết lòng chăm sóc, là cô gái lớn đến từng này lần đầu tiên anh muốn hy sinh tất cả để bảo vệ thật tốt cho cô, vào khoảnh khắc này cuối cùng anh cũng hiểu cả nỗi đau khổ và niềm hạnh phúc của những đứa con nhà họ Lục khi chìm đắm vào tình yêu. Giống như anh cả của anh, ở trong mắt anh, anh ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/2767154/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.