Nhưng ta vẫn bám lấy phụ thân, bắt người đưa Lục Mạnh Niên đến thư viện đọc sách. Vốn dĩ mọi chuyện vẫn rất tốt, trong khoảng thời gian đó, Lục Mạnh Niên thân thiết với ta hơn rất nhiều, đôi khi còn chủ động kể cho ta nghe chuyện ở thư viện và bạn học của hắn.
Cho đến khi ta lại bắt đầu lên cơn sốt cao. Thật ra là do ta ham chơi, không nghe lời khuyên, nghịch nước bị cảm lạnh. Nhưng phụ thân lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Lục Mạnh Niên, người vì đến thư viện mà không ở bên cạnh ta.
Đợi khi ta khỏi bệnh, Lục Mạnh Niên lại trở về dáng vẻ như trước kia. Cả ngày im lặng ít nói, đi theo bên cạnh ta. Sau này ta mới biết, ngày đó phụ thân đã ra lệnh cho Lục Mạnh Niên quỳ trong sân. Từng chút từng chút, tự tay đốt hết tất cả sách trong phòng hắn.
Tôi biết phụ thân làm vậy là không đúng. Nhưng ta lại là người chẳng có tư cách gì để oán trách người. Ta đành lén lút tìm người mua sách tặng Lục Mạnh Niên.
Nhưng chuyện này chẳng mấy chốc đã đến tai phụ thân. Ta sạch túi, đành phải nghĩ cách kiếm chút bạc từ chỗ Tiêu Hoài Phong. Rồi lại nhờ hắn tìm giúp một vị tú tài lớn tuổi, để ngày ngày Lục Mạnh Niên có thể đến học hỏi.
Hiện giờ, chỗ Tiêu Hoài Phong vẫn còn cả chồng giấy nợ năm xưa ta đã ký tên. Những chuyện này, Lục Mạnh Nhiên hoàn toàn không hay biết.
Năm xưa, ngay cả sách ta gửi, hắn cũng chẳng thèm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-nien/1958918/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.