"Sao hắn lại không— ưm!"
"Không được hỏi!"
Ta cầm lấy bánh ngọt bịt miệng Tiêu Hoài Phong lại, vẻ mặt cáu kỉnh. Tiêu Hoài Phong quả nhiên im lặng, Nhưng cũng không im lặng được bao lâu lại nói: "Vậy cái túi thơm làm nàng khóc xấu xí này từ đâu ra?"
"..."
"Nàng tự làm?"
"..."
Một lúc sau, Tiêu Hoài Phong thở dài nặng nề: "A Ngu à, Tiêu ca ca của nàng không nhìn lầm người, nàng thật sự là không làm được chuyện tương phu giáo tử, chi bằng theo ta ngao du thiên hạ, bốn biển là nhà đi."
Ta liếc xéo hắn: "Chuyện này ngươi đã thương lượng với phụ thân ta chưa?"
Tiêu Hoài Phong im lặng. Cuối cùng, hắn lại gượng gạo nói về chiếc túi thơm: "Thôi được, vì có người không biết trân trọng ngọc trai mà lại coi thường nó như mắt cá, vậy thì Tiêu ca ca ta sẽ làm người thức thời này. Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng tấm chân tình của Ngu muội muội đâu!"
Tiêu Hoài Phong là người vốn dĩ không đáng tin, miệng lưỡi không kiêng nể ai, Ta cũng chẳng nàng tam trạng nào mà giải thích với hắn nhiều. Cũng chẳng biết phải giải thích thế nào về những dòng chữ đột nhiên xuất hiện kia. Chi bằng cứ ném chiếc túi thơm cho hắn: "Ngươi muốn thì cứ cầm lấy đi."
Lục Mạnh Niên không để ý. Nhưng cũng không thể lãng phí công sức của ta trong khoảng thời gian này.
Nhưng lời còn chưa dứt. Ta mơ hồ cảm nhận được một ánh nhìn đang khóphụ thânt lấy ta. Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-nien/1958924/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.