Thế nhân xưa nay vốn quen đem những chứng bệnh lây lan trên diện rộng trong thời gian ngắn, lại có thể đoạt mạng người, mà gọi chung là ôn dịch.
Mà ôn dịch, trong mắt người đời, lại chính là do Ôn Thần nổi giận, Thiên Thần giáng phạt.
Mà thần linh sở dĩ giáng phạt, ắt là vì đã bị xúc phạm. Muốn chấm dứt cơn thiên tai này, tất phải tìm ra căn nguyên chọc giận thần linh, rồi thành tâm hối cải, cầu xin tha thứ.
Năm tai hoạ ôn dịch hoành hành, đến cả thiên tử vạn tuế cũng phải hạ chiếu nhận lỗi với trời xanh, huống gì bách tính thường dân?
Dân chúng tầm nhìn vốn hẹp, khi biến cố xảy ra, thường sẽ vô thức mà ngoảnh đầu tìm kiếm nguồn cơn tội lỗi từ nơi gần mình nhất.
Lòng người hoang mang cần được trấn an, nỗi sợ hãi cần một nơi để trút bỏ.
Tháng ba, thiên cẩu thực nguyệt là điềm báo tai hoạ. Mà nữ tử nọ lại lớn tiếng rêu rao lời thiên cẩu là giả dối, rõ ràng chính là coi thường thiên ý — ắt hẳn chính sự ngông cuồng vô tri của nàng đã khiến quỷ thần nổi giận!
Một khi manh mối đã nảy sinh, lại có người lục lại chuyện cũ rằng Trinh Nghi trước kia từng có hành vi bất kính với thần Phật, thậm chí còn từng “phản bác” lại phu nhân Đạo đài — người thành tâm hướng Phật kia.
Lại còn cả tổ phụ của nàng, người đã khuất từ nhiều năm trước, nghe đâu lúc sinh thời từng có hành vi điên rồ phá huỷ thần miếu.
Tội lỗi chất chồng như vậy, không có gì lạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tue-thoi-lai-nghi-phi-10/2855218/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.