A Vô nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, thấm vào tóc đen.
Không ai biết, thật ra nàng biết y thuật, hơn nữa y thuật còn không kém. Bữa tối hôm đó, sau khi nàng phát hiện đồ ăn có độc, nàng không lập tức vạch trần, mà tương kế tựu kế.
Nàng không muốn tham gia tiệc cưới của tướng công, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia của Lâm Khuynh Tuyết, ngoài cái đó ra, nàng càng muốn thông qua lần trúng độc này khiến cho Cố Trường Quân ý thức được có người muốn làm hại nàng, kết quả tạm được.
Nàng rốt cuộc đang chờ mong cái gì?
Một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trong não của A Vô đã tái hiện ra tình cảnh nàng và Cố Trường Quân gặp nhau ba năm trước.
Một kẻ thân phận thấp kém, một người thân chịu tàn tật chịu đủ mọi coi thường.
Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn, nàng cho rằng bọn họ giống nhau.
Chỉ tiếc là, vận mệnh không do nàng…
Chớp mắt đã ba ngày qua đi, sức khoẻ của A Vô dần dần tốt lên. Đúng lúc này, Lâm Khuynh Tuyết tới cửa, nói lời dễ nghe là thỉnh an, trên thực tế là muốn A Vô nhường quyền quản lý hậu viện.
“Tỉ tỉ, dù sao ngươi cũng xuất thân từ một kẻ ăn mày, chưa từng đi học tư thục bao giờ, cũng không có kiến thức gì, vẫn nên để muội muội thay thế muội quản lý đi!
Từ trước tới nay Lâm Khuynh Tuyết khinh thường A Vô, càng hận A Vô vừa mới vào phủ Thừa tướng đã cướp đi ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-tu-gui-noi-dau-miss-kim-tu/2759533/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.