🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

A Vô nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt chảy xuống từ khoé mắt, thấm vào tóc đen.

Không ai biết, thật ra nàng biết y thuật, hơn nữa y thuật còn không kém. Bữa tối hôm đó, sau khi nàng phát hiện đồ ăn có độc, nàng không lập tức vạch trần, mà tương kế tựu kế. 

Nàng không muốn tham gia tiệc cưới của tướng công, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia của Lâm Khuynh Tuyết, ngoài cái đó ra, nàng càng muốn thông qua lần trúng độc này khiến cho Cố Trường Quân ý thức được có người muốn làm hại nàng, kết quả tạm được.

Nàng rốt cuộc đang chờ mong cái gì?

Một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, trong não của A Vô đã tái hiện ra tình cảnh nàng và Cố Trường Quân gặp nhau ba năm trước.

Một kẻ thân phận thấp kém, một người thân chịu tàn tật chịu đủ mọi coi thường.

Nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn, nàng cho rằng bọn họ giống nhau.

Chỉ tiếc là, vận mệnh không do nàng…

Chớp mắt đã ba ngày qua đi, sức khoẻ của A Vô dần dần tốt lên. Đúng lúc này, Lâm Khuynh Tuyết tới cửa, nói lời dễ nghe là thỉnh an, trên thực tế là muốn A Vô nhường quyền quản lý hậu viện.

“Tỉ tỉ, dù sao ngươi cũng xuất thân từ một kẻ ăn mày, chưa từng đi học tư thục bao giờ, cũng không có kiến thức gì, vẫn nên để muội muội thay thế muội quản lý đi!

Từ trước tới nay Lâm Khuynh Tuyết khinh thường A Vô, càng hận A Vô vừa mới vào phủ Thừa tướng đã cướp đi ánh mắt của anh trai nàng, sau đó ngay cả cha nàng cũng khen A Vô không dứt miệng.

Rõ ràng chỉ là một kẻ ăn mày ti tiện, có tư cách gì để tranh đoạt với nàng?

A Vô không tranh không đoạt, lạnh nhạt nói: “Được, nhưng ngươi phải để Vương gia tới nói điều này với ta.”

Lâm Khuynh Tuyết lập tức tức giận, mở to hai mắt, mắng: “Đồ tiện nhân, ngươi dám cãi lời ta ư?” Trong quá khứ, A Vô chịu đánh chịu mắng, tạo thành sự khinh miệt của Lâm Khuynh Tuyết đối với A Vô, càng không thể nghe được A Vô phản kháng đối với nàng.

A Vô nhíu mày, đối với loại nữ nhân tự cho mình là đúng như Lâm Khuynh Tuyết, nàng thật sự cảm thấy mệt mỏi.

“Nếu không có việc gì, ngươi lui ra đi!”

Lâm Khuynh Tuyết cắn chặt môi, giống như là bị ấm ức gì đó, căm giận rời đi.

Hoàng hôn.

Một mi nfh A Vô đi dạo trong hoa viên.

“Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, hôm nay thần thiếp đã đi thỉnh an tỉ tỉ, thế mà nàng lại cho rằng thần thiếp muốn đoạt quyền, không chỉ có nhục ma thần thiếp, còn nói thần thiếp định hại nàng.”

Vừa mới tới gần hoa viên, A Vô đã nghe lời nói đổi trắng thay đen.

Lâm Khuynh Tuyết với dáng vẻ hoa lê dính hạt mưa, dựa vào lòng ngực của Cố Trường Quân, giống như nàng thật sự bị ấm ức, cứ như thể A Vô thật sự không có lòng khoan dung với nàng chút nào.

“Nàng ấy tính cách hơi kỳ quái, nhưng làm người không tệ.”

Rõ ràng Lâm Khuynh Tuyết không ngờ Cố Trường Quân lại đứng về phía A Vô, lập tức khiếp sợ đến nỗi quên cả khóc.

A Vô khép lại áo choàng, xoay người rời đi.

Sau khi nghe Cố Trường Quân nói lời này, nàng không có chút cảm giác nào.

Nàng yêu Cố Trường Quân ba năm, làm nô làm tì mà hầu hạ hắn ba năm, đổi lại một câu làm người không tệ.

Đối với người khác có lẽ là đủ, nhưng đối với nàng, Cố Trường Quân đã tổn thương nàng sâu sắc.

Hắn vẫn luôn chờ đợi Lâm Khuynh Tuyết, mà nàng vẫn luôn đợi hắn.

Hắn chờ được Lâm Khuynh Tuyết, nàng chờ được một câu làm người không tệ của hắn.

Nàng thua thật rồi!

Ngày tháng tựa thoi đưa, mùa đông này rất nhanh đã qua đi.

Đầu mùa xuân, huynh trưởng Lâm gia chiến thắng trở về.

Ngày hắn chiến thắng trở về, người khắp thành đều ra nghênh đón, chỉ có A Vô, suốt một mùa đông nàng chỉ may một chiếc áo mỏng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lâm Vân Hiên vội vàng ứng phó xong cung yến và ban thưởng xong, ra roi thúc ngựa chạy tới Vương phủ.

Nhưng A Vô không gặp hắn, chỉ sai người gửi lại cho hắn một câu: Năm đó huynh cứu ta một mạng, hiện giờ ta đã trả lại một mạng cho huynh, đủ rồi.

Năm đó, người nhặt nàng về phủ Thừa tướng là Lâm Vân Hiên, ai cũng không biết, mẹ Lâm đã từng ném nàng ra ngoài thành ba lần, lần nào cũng là Lâm Vân Hiên nhặt nàng về.

Cuối cùng, Lâm Vân Hiên thất vọng rời đi.

Vì chúc mừng chiến thắng, Hoàng đế hạ chỉ, hai ngày sau tổ chức tiệc chúc mừng trong cung.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.