Trong viện.
A Vô vừa mới thêu xong một đoá hoa, Lâm Khuynh Tuyết đột nhiên vọt vào, đột nhiên đẩy nàng một cái, mũi kim nhọn đâm vào đầu ngón tay của A Vô, bông hoa đã thêu xong bị nhiễm vết máu, trở thành sản phẩm thất bại.
Tâm trạng tốt đẹp của A Vô không còn nữa, thật vất vả mới thêu được một đoá hoa vừa lòng, thế mà lại bị Lâm Khuynh Tuyết huỷ hoại.
“Con khốn này! Ngươi thật đúng là có bản lĩnh, đã gả chồng rồi mà vẫn khiến anh trai ta nhớ mãi không quên!”
Lâm Vân Hiên thắng trận, Lâm Khuynh Tuyết cũng thơm lây, nhưng nàng lại biết được rằng anh trai của nàng từ chối các loại yến hội chỉ vì chạy tới gặp A Vô một lần, điều này khiến cho nàng ghen ghét vô cùng.
Anh trai của nàng, Cố Vương gia, đều nên yêu thương một mình nàng mới đúng!
A Vô không nói gì, mà đứng lên, tát một cái.
Lần đầu tiên Lâm Khuynh Tuyết mắng nàng, nàng đã nhịn, chỉ là nàng không ngờ sẽ không có não đến mức này, từng bước từng bước vượt qua ranh rới của người khác, sẽ đặt mình vào tuyệt cảnh, vì sao Lâm Khuynh Tuyết lại không hiểu rõ điều này? Có lẽ là nàng ta căn bản không muốn hiểu, trẻ con từ nhỏ đã lớn lên trong ổ vàng, muốn cái gì có cái đó, nhận hết yêu thương thiên vị của người khác, Lâm Khuynh Tuyết xem thường nàng hơn bất kỳ ai!
Ông trời cũng không công bằng, có một số người vừa sinh ra đã là người thắng.
Lâm Khuynh Tuyết không ngờ A Vô dám đánh nàng, đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-tu-gui-noi-dau-miss-kim-tu/2759534/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.