Cậu không bật đèn, chỉ đứng trước cửa sổ, từng miếng, từng miếng, ăn sạch hộp phở nguội ngắt.
---
Xanh Xao
Bệnh viện vào giờ làm việc vẫn đông đúc như mọi khi. Quý Hồi chen lên thang máy, lễ phép trả lời khi được hỏi:
“Tầng 7. Làm phiền anh.”
Cửa thang máy khép lại, để lộ bảng chỉ dẫn bên trong:
Tầng 7 – Khoa Tâm Thần.
Quý Hồi cảm nhận thấy bầu không khí quanh mình dường như đang thay đổi.
Đám đông xung quanh như tản ra một chút, dù thực tế không ai di chuyển cả. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí cậu, giống như không gian quanh mình trống rỗng, không khí chảy xiết qua, chỉ để lại mình cậu đứng cô độc.
Có lẽ, đây chỉ là ảo giác do tâm lý.
Dẫu sao, cậu cũng đã đến mức phải tìm đến khoa tâm thần rồi cơ mà.
Thang máy dừng lại ở từng tầng. Đến tầng bảy, số người trong thang máy chỉ còn lác đác. Cậu bước ra, rẽ phải, hành lang yên ắng, chỉ có ánh sáng từ căn phòng thứ ba là rực lên giữa ban ngày.
Quý Hồi dừng trước cửa, ánh mắt dừng lại trên tấm bảng thông tin gắn trên tường: ảnh bác sĩ, tên, cùng lý lịch cơ bản.
Phương Thanh Vũ, 34 tuổi, tốt nghiệp Đại học Y khoa Thủ đô, thành viên Hiệp hội Y học Châu Á.
Một người trẻ tuổi, ưu tú, lại còn là Alpha.
Quý Hồi hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa tay lên gõ cửa. Do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định gõ ba tiếng.
“Mời vào.”
Nghe thấy tiếng trả lời, cậu đẩy cửa bước vào. “Xin chào, bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyen-the-ngu-say-truong-tieu-ca/2074797/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.