Nói rồi, nàng khẽ cười với Mặc Trâm, còn Mặc Trâm cũng mỉm cười đáp lại, môi hồng khẽ mở, giọng vui vẻ mà bình thản:
“Nương nương quá lời.
Mặc Trâm khi ấy chẳng có mắt nhìn người, bị kẻ gian lừa gạt, mới giao thân cho một kẻ hạ lưu thô tục như Bạch Thiếu Khang.
Mậc Trâm từ lâu đã chẳng còn xứng đáng với hai chữ ‘hoa khôi’.”
Dứt lời, nàng nhẹ thở dài, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu:
“Ngày Bạch Thiếu Khang bị bắt đi, ta sung sướng đến mức cả đêm không ngủ được.”
Một lọn tóc xuôi theo mang tai rơi xuống gò má nàng.
Lúc này đây, áo quần Mặc Trâm xộc xệch, tóc tai tán loạn, có lẽ vừa mới bị vội vã áp giải vào cung.
Nhưng dẫu rơi vào tình cảnh ấy, dung nhan nàng vẫn khiến người không thể dời mắt, không trang điểm phấn son càng hiện ra vẻ da trắng như tuyết, vẻ đẹp trời phú.
Chính vẻ đẹp này đã khiến nàng bị lợi dụng, vùi lấp cả đời.
Năm xưa, nàng là hoa khôi danh chấn Trường An, biết bao công tử quý tộc dốc bạc chỉ mong một lần được diện kiến, nhưng Mặc Trâm lại chán ghét phú quý tầm thường, chỉ nguyện giao du với bậc nho nhã, tự cho mình thanh cao.
Bạch Thiếu Khang văn dốt võ nát, nhưng từ lâu đã mê mẩn nàng. Hắn biết nếu đường đột xuất hiện, ắt bị nàng xem thường, liền bày mưu, dùng thủ đoạn lừa nàng lọt bẫy.
Hắn nghe ngóng được rằng Mặc Trâm rất trọng tài năng, liền sai người lấy thơ từ mà Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-phu-cung-tam-tham-luc-vu/2721994/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.