“Tiêu... Tiêu Bách Thần!”
Thái Kim Phong há hốc miệng, sửng sốt đến cực điểm.
Hắn xoay người toan bỏ trốn, nhưng chợt nhận ra một sự thật phũ phàng, phía sau hắn là lan can tầng thượng, đăng trước thì bị bao vậy bởi Tiêu Bách Thần cùng vệ sĩ của anh. Có kêu trời đến rách họng, Thái Kim Phong cũng không thể chạy thoát.
“Anh... Anh tìm tôi...là vì chuyện gì?”
Thái Kim Phong đã nghe danh Tiêu Bách Thần từ lâu. Thế nhưng đến hôm nay hắn mới được tận mắt gặp anh.
Nhìn ngữ khí lạnh lùng đến bức người của kẻ đang đứng phía trước mình, Thái Kim Phong sợ đến hồn xiêu phách tán, răng môi không ngừng va vào nhau lộc cộc.
“Mày và Vu Hoàng Lan đã hại chết cha tao như thế nào?”
Thái Kim Phong mặc dù rất sợ, thế nhưng miệng vẫn còn già họng, chối bay chối biến:
“Tôi không biết gì hết. Cha anh là ai, tôi hoàn toàn không biết!”
Hừ!
Tiêu Bách Thần rút từ trong ngực áo ra một mẩu giấy nhỏ, đã bị vo nhàu, đoạn ném về phía Thái Kim Phong, gằn giọng mà đáp:
“Mày có nhận ra vật này của ai hay không?”
Thái Kim Phong run rẩy cúi đầu xuống, nhặt mẩu giấy lên mở ra xem.
Máu đỏ thấm vào ngón tay của hắn nhơm nhớp.
Ngay khi trông thấy rõ vật kia, Thái Kim Phong liền há miệng hét lên kinh hãi.
“Răng... Răng của Hoàng Lan!”
“Phải!”
Chiếc răng này của Vu Hoàng Lan vốn được cô ta đính kim cương. Do vậy, ngay khi trông thấy chiếc răng bị nhổ, Thái Kim Phong đã lập tức nhận ra ngay.
“Mày đã làm gì cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-the-thieu-gia-rua-han/2004730/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.