Dương Kích và Trương Dẫn Tố đứng cạnh tường, im lặng hồi lâu. Trương Dẫn Tố hỏi: Tướng… à không, vương tử?
Dương Kích: Ừ.
Dương Kích thầm nghĩ…
Không rõ vì sao sau khi Dương Quan chết, nội tâm của hắn trở nên lặng lẽ, không còn tiếng động nữa.
Hai người thong thả đi dọc doanh trại. Dương Kích lên tiếng vào thẳng vấn đề: Ta báo thù cho mẹ.
Mẹ ruột của Dương Kích là công chúa Đào thị bị Dương Dụ bắt về, sau khi sinh con không lâu thì bị chính thất bắt nạt đến chết.
Trương Dẫn Tố gật đầu: Khi công chúa qua đời, tướng quân bao nhiêu tuổi?
Dương Kích: Sáu, bảy tuổi gì đó.
Trương Dẫn Tố thoáng dao động. Một đứa trẻ sáu, bảy tuổi còn chưa hiểu chuyện đã có thể đeo nỗi hận thâm sâu tới vậy? Hận tới nỗi không màng quốc gia thiên hạ, không màng huynh đệ ruột thịt để sang xứ khác làm vương tử? Hắn ta liên lạc với Đào thị bằng cách nào? Chứng minh thân phận với Đào thị bằng cách nào?
Nếu là mình có làm được không? Rất khó nói. Trương gia nhà dòng dõi nhà nho, chủ mẫu muốn củng cố địa vị của mình thường giao con cho nhũ mẫu nuôi. Dung mạo của mẫu thân trong ký ức của Trương Dẫn Tố rất mơ hồ, chỉ vào những dịp lễ tiệc mới nói chuyện đôi câu.
Trương Dẫn Tố: Tại sao… Đào thị biết tướng quân là vương tử lưu lạc bên ngoài?
Không đúng, rất bất thường. Dường như còn có một người ẩn mình giữa Dương Kích và Đào thị nữa.
Dương Kích nói lần trước bị Lý Dung phái đi đánh trận, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ue-sinh/486974/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.