Lý Hiệu đột nhiên bừng tỉnh, đầu óc mê man hỗn loạn.
“Mời bệ hạ thay áo giáp.” Ti giám ôm cổ họng, xướng lên.
Hứa Lăng Vân lui ra ngoài tẩm điện, sáu tên thái giám tiến lên hầu hạ Lý Hiệu, gã không mặc áo bào đen, lại cởi quần áo trong, toàn thân loã thể đứng trước gương.
Đội thái giám cùng nâng lên một tấm áo lụa mỏng, thắt dây sau vai hoàng đế, dải lụa rũ xuống buộc quanh thắt lưng, cơ bắp đàn ông lấp ló ẩn hiện sau làn lụa mỏng, đôi chân thon dài của Lý Hiệu vững chãi đẹp đẽ như một con ngựa hoang hung hãn tràn trề sinh lực.
“Ưng nô đâu rồi?” Lý Hiệu trầm giọng.
Hứa Lăng Vân vội vàng chạy tới, hiển nhiên hắn vừa trở về tích viện thay bộ giáp da, lúc này vừa cài cổ áo, vừa quỳ gối ngoài điện.
Lý Hiệu phân phó: “Gọi bộ hạ ưng đội của ngươi tới đi.”
Hứa Lăng Vân đặt chiếc còi đeo dưới cổ áo lên môi rồi thổi, thanh âm lảnh lót bay qua không gian.
Lý Hiệu mặc quần trong vừa vặn, khoác võ phục bên ngoài, hai mắt cá chân được cố định bằng dây thừng. Gã đi tất, xỏ giày. Hai thị vệ dâng áo giáp kim lân lên, một bộ giáp vảy cá quấn quanh hông rủ xuống rào rào, sau khi mặc giáp xong lại có người đặc biệt đến giúp Lý Hiệu đeo kiếm Thiên Tử bên hông.
“Thế nào?” Lý Hiệu nhìn ngắm thật kỹ bản thân trong gương, gã trông thấy Hứa Lăng Vân ngoài điện.
Hứa Lăng Vân cúi người hành lễ, đáp: “Hoàng thượng uy vũ.”
Lý Hiệu sống trong thâm cung nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ung-no/2116296/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.