Trong ba năm qua, ba bó hoa bách hợp đều là của Úc Văn Yến? Không phải anh vẫn luôn ở nước ngoài sao? Vậy mà anh lại quay về rồi còn đến gặp bà ngoại nữa. Tại sao anh không xuất hiện trước mặt cô? Đột nhiên, đáy lòng Tuyên Dụ tự cười nhạo chính mình, vài lần đều không chạm mặt nhau chính là vì anh cố ý tránh né cô. Lần đầu cô gặp lại anh ở trong thang máy, chắc chắn không phải là lần đầu tiên anh gặp cô. Úc Văn Yến. . . . . . Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Tuyên Dụ cất điện thoại di động đi, giấu hết tất cả cảm xúc lại, sẵn sàng đối mặt với Úc Văn Yến đang đi về phía cô. Úc Văn Yến đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi: “Em từ chối cùng tôi đi ăn trưa, chính là vì đi gặp anh ta?” Người đàn ông vênh váo hung hăng, lúc nói chuyện còn vô thức khẽ nhếch cằm lên. “Không phải anh bảo tôi đi gặp anh ta sao?” Tuyên Dụ hỏi lại, học theo cách nói chuyện của anh, không cam lòng tỏ ra yếu thế. “Tôi? Tôi đâu có.” Úc Văn Yến liều chết không thừa nhận. Tuyên Dụ vạch trần: “Tối hôm qua anh nói với tôi nhiều như vậy, còn đột nhiên nhắc đến Đổng Húc Nghiêu, không phải là muốn nói cho tôi biết Đổng Húc Nghiêu đã làm gì đó khiến anh không vui à?” Ngày ấy trên đường về, Úc Văn Yến – một người trưởng thành ổn định về mặt cảm xúc lại tỏ ra chán nản, e là do ảnh hưởng từ Đổng Húc Nghiêu. “Tôi không nói, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uoc-nguyen-ngay-xuan-so-li/2548163/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.