Nhược Đàn nghe vậy, tay bất giác chậm lại, chỉ liên tục phụ họa, không dám nói thêm lời nào.
E là nàng ta đã bị dọa rồi chăng? Ngay cả ta cũng cảm thấy lời mình nói ra không giống với một thiếu nữ tuổi hoa niên. Kiếp trước, ta được nuông chiều trong khuê phòng, chẳng bao giờ phải lo lắng việc vặt vãnh, càng không để tâm xem liệu nha hoàn bên cạnh có chu toàn hay không.
Hôm nay là ngày sáu tháng năm năm Long Đức thứ mười lăm, ta mới mười ba tuổi, còn Minh Diễn chỉ vừa tròn mười hai. Lúc này hắn vẫn chưa đính hôn. Nếu chúng ta gặp lại, liệu hắn có còn làm ầm lên đòi cưới ta, có còn nói những lời ban đầu nghe thì ngọt ngào, nhưng sau này lại khiến người ta đau đớn tận tâm can hay không?
Ở trong cung chịu bao nhiêu giày vò, ta đã sớm quên mất dáng vẻ của chính mình năm mười ba tuổi. Sống lâu trong phong ba bão táp, ta chẳng còn nhớ thế nào là ngây thơ vô tư nữa. Dù có cố diễn cũng chỉ là vụng về, không tự nhiên.
Những chua xót trong lòng, làm sao Nhược Đàn có thể hiểu được? Một tiểu thư vừa tỉnh lại sau cơn mê dài, bỗng như biến thành một người khác, đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ thôi, thật khiến các nàng ấy khó xử rồi.
Ta đang thất thần suy nghĩ thì từ bên ngoài, Nguyệt Lân đã dẫn mẫu thân vào phòng. Vừa thấy mẫu thân, nỗi xót xa trong lòng ta bỗng dâng lên, không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Nhưng ta không muốn khiến bà lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-binh-sinh-tham-luc-vu/2759840/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.