Hắn đè chặt ta xuống giường, bàn tay hung hãn xé rách ngoại y của ta.
Ta chạm được chuôi đoản đao giấu trong tay áo, cắn răng hung hãn đ.â.m về phía hắn.
Ánh hàn quang lạnh lẽo lướt qua chân mày hắn, hắn cảnh giác tránh né.
Giành được tự do, ta lập tức co người rúc vào góc giường, đoản đao chĩa thẳng về phía hắn.
"Ngươi dám chạm vào ta lần nữa, ta liền g.i.ế.c ngươi."
Thân ảnh hắn khựng lại, nhưng ngay sau đó lại thản nhiên cười lạnh.
"Tình nhi, nàng đánh không lại ta."
Ta nghiến chặt răng, thu đoản đao về đặt ngang cần cổ: "Ta g.i.ế.c không được ngươi, chẳng lẽ lại không g.i.ế.c được chính mình?"
Ánh mắt Tiêu Viễn Tễ âm trầm dừng trên người ta, thanh âm lạnh lẽo: "Nàng không để tâm đến nghiệt chủng trong bụng nàng nữa sao?"
"Nó sẽ hiểu cho ta. Nó sẽ biết, mẫu thân của nó đã hết sức bảo vệ nó rồi."
Lệ nóng thi nhau nhỏ xuống mu bàn tay ta, nóng bỏng đến tê dại lòng ta, thế nhưng bàn tay cầm đoản đao vẫn không chút run rẩy.
Tiêu Viễn Tễ khẽ khom người, ngón tay co lại rồi lại thả lỏng.
Đây là tư thế chuẩn bị ra tay.
Nhận ra ý đồ của hắn, ta hung hãn ấn mạnh đoản đao xuống cổ, m.á.u tươi lập tức chảy dài theo cần cổ.
Hắn bỗng hoảng thần, vội lùi lại mấy bước.
"Nàng buông đoản đao xuống, ta không động vào nàng..."
Cơn đau nơi cần cổ khiến đầu óc ta càng thêm thanh tỉnh, ta bình tĩnh nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uyen-uong-cung-nhau-xuong-hoang-tuyen/1182650/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.