Sáng hôm sau, khi thức dậy, ta vào cung bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. So với hai ngày trước, bệnh tình của Hoàng thượng đã trở nặng, thậm chí không thể xuống giường.
Thái tử vào triều chấp chính. Ta dâng lên vài quả thọ nguyên.
"Hoàng thúc, đây là đặc sản ở huyện Bình Viễn. Trân nhi nghe danh y nói rằng loại quả này có thể luyện thành đan dược kéo dài tuổi thọ."
Thái y vui mừng nhận lấy: "Hạt tròn đầy đặn, sắc đỏ sẫm. Vi thần chỉ từng đọc qua về thứ này trong y thư, chưa từng tận mắt trông thấy."
Mắt Hoàng thượng đã ầng ậng nước.
"Ngươi và mẫu thân ngươi đều là những đứa trẻ tốt. Hành Chi tài trí xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính. Nay thấy hai đứa kết thành phu thê, trẫm cảm thấy an lòng. Trẫm tuổi đã cao, ngày sau nếu có thể đoàn tụ với Bình Nhạc, cũng có thể cho nàng một lời fiair thích…"
Ta khẽ lắc đầu, mắt hơi hoe đỏ, nhẹ giọng nói:
"Hoàng thúc đâu đã già, người vẫn còn khoẻ mạnh mà. Chúng ta mới đoàn tụ chưa bao lâu, đã phải chia lìa sao? Người không muốn tận mắt nhìn thấy cháu trai của mình chào đời, ôm đứa bé vào lòng, hôn đứa bé một cái sao? Người nỡ lòng bỏ lỡ niềm vui gia đình ấy?"
Ngài không ngờ ta lại quyến luyến mình đến vậy, khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào về chuyện sống chết nữa. Gió nhẹ nhàng lướt qua, Hoàng thượng lại ho khan, Hoàng hậu vội vã đỡ ngài nằm xuống nghỉ ngơi.
Rời khỏi cung Càn Thanh, ta lau khô nước mắt, đi đến phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/va-phai-tien-ton-phu-quan/2590786/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.