Bước vào ngục, thị vệ khóa chặt cửa.
Cố Lương chẳng hề nhìn ta, vài lọn tóc rủ xuống trán, dù sa cơ thất thế nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng.
Ta chậm rãi lên tiếng:
"Thuở nhỏ, vì nhà ta làm nghề khám nghiệm tử thi, người trong trấn đều tránh xa, cho là không may mắn. Ta cùng lũ trẻ con chơi nặn bùn nhưng chưa kịp nặn xong một hình người, bọn họ đã bị cha mẹ gọi về bằng đủ loại lý do. Ca ca, chỉ có huynh là bằng lòng chơi cùng ta."
Hắn vẫn không phản ứng.
"Quận chúa nay thân phận tôn quý, đã khác một trời một vực. Chuyện trẻ con không cần nhắc lại nữa."
Ta cười cười, cúi xuống nghịch cọng cỏ khô trong lao ngục.
"Năm tám tuổi, huynh thấy ta đứng dưới gốc cây, lập tức cầm gậy, hỏi ta có muốn ăn táo chua không? Đồng môn của huynh lén nhắc nhở huynh nên tránh xa ta kẻo bị xui xẻo. Huynh phản bác lại bọn họ rằng: Kết bạn quý ở chân tâm. Không phân biệt môn hộ, chẳng kỳ thị nghề nghiệp. Phải lấy nhân nghĩa làm trọng, xem lễ nghĩa liêm sỉ làm căn bản, giữ lòng thiện lương, hành xử chính trực. Huynh nói cả một tràng khiến cho đám thư sinh đỏ cả mặt."
Cổ họng Cố Lương khẽ động, hắn quay đầu nhìn lên song sắt trên đỉnh đầu:
"Muội phát hiện từ bao giờ?"
"Dấu răng ấy."
Làm nghề khám nghiệm tử thi, quan trọng nhất là sự tỉ mỉ. Dấu vết trên thi thể, không thể bỏ sót dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Sau đó, lúc Đơn Niệm Lê nói chuyện, ta liếc nhìn hình dáng, kích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/va-phai-tien-ton-phu-quan/2590789/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.