Lần này, xem ra Đơn Niệm Lê thực sự đang chạy trốn, ngay cả những món đồ gắn bó hơn mười năm cũng có thể đánh rơi. Liên hệ với biến động của đại quân Tây Bắc…
Ta lập tức cầm bút, viết mấy chữ lên mặt sau tờ giấy:
"Bệnh nặng, nguy kịch."
Tuyệt đối không thể để Đơn Niệm Lê có chỗ dựa mới.
Nửa canh giờ sau, Vân Xuân dẫn Mạnh Hành Chi đến trước cửa phòng. Nàng nôn nóng vỗ cửa gọi:
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Mạnh Hành Chi không để t@m đến thị vệ cản trở, trực tiếp tung chân đá văng cửa. Lúc này, ta đang co ro trong chăn run lẩy bẩy.Mạnh Hành Chi đưa tay đặt lên trán ta.
"Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"
Ta ôm chăn không buông, run rẩy đáp:
"Lạnh… lạnh quá…"
"Cố Lương này sao có thể không đáng tin đến thế!" Mạnh Hành Chi nhíu mày, "Ta đưa nàng về Đông Cung!"
Hắn vươn tay muốn ôm ta. Vân Xuân vội kéo chăn đắp lại cho ta:
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Mạnh Hành Chi quay đầu lại:
"Ngươi vừa gọi nàng là gì?"
Ta vùi mặt vào lòng hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Ca ca…"
Mạnh Hành Chi nghi ngờ ta sốt đến mê man, định truyền Thái y đến. Vân Xuân quỳ xuống dập đầu, thuật lại toàn bộ chuyện năm đó.
Mười tám năm trước, kinh thành hỗn loạn. Công chúa và Phò mã yêu nhau nhiều năm, khó khăn lắm mới có được một đứa con. Để bảo toàn cốt nhục trong bụng, nàng cho thị nữ thân cận hộ tống, chuẩn bị rời kinh lâm bồn…
Sau đó, bệ hạ đăng cơ, triều cục ổn định. Công chúa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/va-phai-tien-ton-phu-quan/2590790/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.