Edit: Yeekies Giang Chiếu Dạ khẽ bước lên phía trước hai bước. Kỳ lạ thật... Y thầm nghĩ, ánh mắt vẫn không rời khỏi nơi bóng đen kia. Đông Lê tò mò hỏi: "Ca ca, người đang nhìn gì vậy? Bên kia có gì lạ sao?" Giang Chiếu Dạ vẫn đăm đăm nhìn về phía hắc y nhân biến mất. Y lắc đầu: "Không... chẳng có gì cả." Chẳng có gì ư? Nơi ấy, thậm chí chẳng có một tia gợn song của linh lực, nhưng... nếu không vận dụng linh lực, làm sao hắn có thể biến mất trong hư không như thế? Giang Chiếu Dạ linh cảm rằng, kẻ mặc áo đen kia nhất định giấu trong mình bí mật không tầm thường. Không biết là ai... Đổng Hạt Tử cầm lấy ma đan bán được, sắc mặt hiện lên vẻ kỳ quái khó tả. Không hẳn là vui mừng, nhưng cũng chẳng tỏ ra tiếc nuối. Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên người Giang Chiếu Dạ, như có như không liếc qua rồi lập tức lãnh đạm quay đi. Bạch lão ngũ thấy sắc mặt Đổng Hạt Tử, lòng dự cảm bất an, thử hỏi: "Sao thế? Bán được không?" Đổng Hạt Tử thản nhiên đáp: "Bán thì bán được, nhưng giá chẳng được bao nhiêu. Người ta bảo, thứ chúng ta săn toàn là tâm ma sơ cấp, giờ chẳng còn hiếm nữa, thu hay không cũng chẳng mấy quan trọng. Chỉ vì thấy chúng ta bắt được nhiều, nên lần này tạm chấp nhận, nhưng dặn rằng lần sau nên săn loại cao cấp hơn, thứ ấy mới thực sự đáng giá." Bạch lão ngũ thất vọng: "Tưởng ma đan quý giá lắm, ai ngờ chỉ là đồ cũ rích! Giờ người ta không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-ac-su-ton-la-my-cuong-tham/2861535/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.