Yến Song được hưởng thụ đãi ngộ của kẻ có tiền một phen.
Trong căn phòng VIP rộng lớn chỉ có y và Tần Vũ Bạch, từng hàng nhân viên kéo giá áo phục vụ, giới thiệu cho y những bộ quần áo và phụ kiện mùa đông mới nhất của các thương hiệu lớn.
"Đều là kích cỡ của em, thích cái nào thì bảo họ gói lại.
Tần Vũ Bạch nâng một ly cà phê ngồi ở đầu sô pha còn lại.
Yến Song không có hứng thú chọn quần áo lắm, ban đầu còn có chút mới lạ, lâu dần cũng thấy nhàm chán, cũng lập tức dán hai chữ "nhàm chán" lên trên mặt.
"Tôi muốn đi về."
"Còn sớm mà," ngón tay Tần Vũ Bạch gõ nhẹ ly cà phê, "Muốn đi đâu chơi không?"
"Không."
Đến lời nói y cũng keo kiệt, vẻ mặt uể oải, nếu cứ tiếp tục cái đà này, có khi Tần Vũ Bạch chỉ cần nói thêm hai câu nữa là y giận luôn.
Hàng lông mi dày đen nhánh khẽ động, Tần Vũ Bạch buông ly cà phê xuống, "Anh đưa em về."
Vẫn là chiếc xe kia, Yến Song ngồi trong xe một lát liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, y vừa mới nhắm mắt không được bao lâu, cánh tay đặt trên đầu gối đã bị nắm lấy, y mở to mắt, lạnh lùng liếc qua.
Bàn tay nắm tay y đương nhiên là của Tần Vũ Bạch.
Lòng bàn tay Tần Vũ Bạch khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay mình vào tay y, "Tay anh to hơn tay em một chút, nhưng độ dài ngón tay thì gần như nhau nhỉ."
Yến Song cảm thấy hôm nay Tần Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vai-chinh-nay-toi-khong-dam-duong-noi/1250912/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.