Tùy tiện tìm người quen?
Toàn bộ bệnh viện, người quen của anh chắc chỉ có cô thôi?
Ôn Dữu ôm bó hoa, lớp giấy sương mù màu đen tuyền bao quanh những bông hồng đỏ tươi, hoa lan tử la điểm xuyết ở giữa, lớp sa đen mờ ảo quấn bên ngoài, càng làm nổi bật vẻ đẹp kiều diễm hoa lệ của hoa tươi, giống như dải ngân hà màu hồng hoa hồng lấp lánh trong đêm tối.
Cách đóng gói tinh xảo lãng mạn như vậy, thật sự không giống hoa bán ở gần bệnh viện.
Ôn Dữu quay đầu, ánh đèn hắt lên gò má ửng hồng của cô, bán tín bán nghi hỏi: “Anh, bó hoa này thật sự là anh mua ở bệnh viện à?”
“Không thì sao?” Vân Thâm không nhìn cô, vẫn mở laptop ra, lơ đãng nói, “Chẳng lẽ tôi còn giơ giá truyền dịch chạy ra ngoài cửa hàng hoa mua cho em?”
Anh có thể gọi shipper mà. Ôn Dữu thầm nghĩ trong lòng.
Nghĩ lại, bây giờ anh đang sốt cao phải truyền dịch, thân mình còn lo chưa xong, sao có thể trong tình huống này đột nhiên mua hoa tặng cô.
Ôn Dữu miễn cưỡng tin lời giải thích qua loa của anh.
Ngón tay cô nhẹ nhàng v.uốt v.e bó hoa, chóp mũi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt của hoa, khóe môi bất giác cong lên, tâm tình xao động.
Dù thế nào đi nữa, anh rốt cuộc cũng mua hoa tặng cô. Vẫn là hoa hồng đẹp như vậy.
Ôn Dữu cố gắng kiềm chế độ cong của khóe môi, không muốn biểu hiện quá mức vui mừng.
Thấy người đàn ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dao-hoa-van-thuy-me-tung/2838803/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.