Sau khi Vân Thâm lướt qua mặt cô, lông mày và lông mi của anh vẫn còn vương lại những vệt nước ẩm ướt.
Ôn Dữu bị những lời lẽ th.ô t.ục, trắng trợn của anh làm cho toàn thân run rẩy. Thấy anh lại nâng cằm cô lên định hôn cô, Ôn Dữu không cam chịu, dùng hết sức lực cuối cùng vòng tay qua cổ anh. Ngón tay cô khẽ nắm lấy mái tóc ngắn đen nhánh của anh, rồi mơ hồ bắt chước cách nói chuyện của anh, đáp lại:
“Anh, anh là chó sao, muốn cắn chết em à?”
Ở trên hay ở dưới của cô đều bị anh cắn, lúc này cô cũng bất chấp tất cả, trở nên không biết xấu hổ.
Vân Thâm ngồi dậy. Bị cô mắng một câu, lệ khí nơi đáy mắt anh lộ ra hết, anh nhìn chằm chằm cô như muốn hủy hoại cô rồi nuốt vào bụng, cười nhạo: “Bây giờ anh thật sự muốn cắn chết em.”
Ôn Dữu hoảng sợ: “Đừng mà, em sai rồi…”
Âm cuối vỡ vụn thành một chuỗi nức nở, bộ ng.ực că.ng tr.ướng của cô lại bị nắm chặt, bộ đồ mặc nhà lỏng lẻo dán sát vào da thịt, cách một lớp vải dệt mỏng manh, động tác thô bạo của anh khiến lớp lụa trơn trượt ma sát cũng trở nên thô ráp, rít đặc.
“Như thế này.” Anh siết chặt không chút thương tiếc, tán tỉnh cô, “Chắc chắn không cần?”
Giọng Ôn Dữu run rẩy: “Em bỏ cuộc.”
Cô thật sự rất mệt mỏi. Mà Vân Thâm chỉ là ngoài miệng hung dữ, dọa cô một phen rồi thôi.
Anh cứ như vậy mạnh mẽ cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-dao-hoa-van-thuy-me-tung/2838828/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.