Còn nữa, không phải Ẩn sĩ là phân thân của cha cậu hay sao, nếu vậy thì mọi chuyện xảy ra từ đầu thế giới Narnia này đều có một tay ông ta sắp xếp. Thật kinh khủng.
Lần này, Philip Karling cố tính đưa Ambrose trở lại đây, chắc chắn có một dụng ý nào đó.
Ambrose nhìn lại cô bé tóc đỏ, hai má cũng đỏ trước mặt, thầm quyết định:
“Nếu đi theo cô nhóc này thế nào cũng tìm ra manh mối.”
Trở lại, Jill trên mặt trừ hai má vốn hồng hồng ta, đôi mắt cô bé cũng đỏ lên, tràn ngập hơi nước nói:
“Bọn khổng lồ định đêm em biến thành món ăn vào ngày mai…”
Nghe vậy, hai mắt Ambrose lạnh lại, ăn thịt người ở Narnia không phải chuyện hiếm gì, nhưng dù sao cũng là một con người, Ambrose không khỏi tức giận.
Đang định vung tay giết luôn tên khổng lồ đang trói thì bị tiếng hét của hắn ngăn lại:
“Không… không phải ý của tôi, xin ngài tha cho tôi. Tất cả là do Lãnh chúa, ông ta tìm được cuốn sách nấu ăn thịt người từ tàn tích của lâu đài Harfang trước kia…”
“Ông ta và vợ mình muốn nấu hai đứa trẻ con kia… không liên quan tới tôi.”
“Xoẹt”
Một ánh chớp lóe lên, tên khổng lồ đang dãy giụa liền bị giết chết, ăn thịt người, việc này đã phạm vào cấm kỵ của Ambrose.
“Được rồi, đi theo ta, chúng ta đi xử lý đám khổng lồ kia.” Ambrose vẫy tay với Jill nói.
Cô bé đưa cổ tay lên lau hai mắt, và vội vàng chạy theo bước chân của Ambrose.
Hai người bọn họ trở lại theo hướng tòa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-phap-than/59285/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.