"Vù -"
Tôn Lập thở phào, trọc khí trong ngực phun ra, hóa thành xích hoàng sắc quang vụ, có sóng nhiệt lách tách.
Trận chiến không dài nhưng tinh khí thần của gã tập trung cao độ, ầnnhư thể hiện tốt nhất chiến lực.
Đương nhiên chiến lực thật sự chưa hẳn là chiến lực mạnh nhất, tính cả hai tấm Thiên thần bảo lục thì chiến lực của gã hơn thế nhiều.
Chỉ là giao chiến với cường độ cao như thế không thể lâu dài, gã vẫn chỉ Phàm nhân cảnh, chưa vượt khỏi vòng phàm nhân.
Ngụm trọc khí đó mà không thở ra, thêm chút nữa tất gã nội thương không nhỏ, nén càng lâu bị thương càng nặng.
Không phải Sùng Mạch kém mà vì Tôn Lập quá biến thái.
Sùng Mạch không ngờ Tôn Lập nói đánh là đánh, không hề định đào tẩu. Kế hoạch của y phá sản, “Thái bình sát đạo” gần như là đỉnh cao của võ kỹ tu chân nên thi triển là như sông lớn mênh mang, khiến y không có cơ hội phản kích.
Y chưa kịp giở bản lĩnh đã phải ôm hận.
Gã điều tức, thu Mãng long tỏa liên và Ngũ hành hợp linh trận kỳ lại đoạn nhặt thứ của Sùng Mạch làm rơi.
Tôn Lập dự cảm thứ này không đơn giản, Sùng Mạch tựa hồ định dùng thứ này giết gã, y lại cực kỳ tin tưởng vào nó.
Thứ đó là một xâu lá cây!
Tôn Lập ngẩn người kiểm tra, phát hiện không phải lá cây. Mỗi phiến là trông bình thường nhưng cầm lên tay như linh ngọc, không rõ hái từ bao lâu mà vẫn xanh biếc, đầy sinh mệnh khí tức.
Gân lá có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1339337/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.