Tần Thiên Trảm đi tới, một đệ tử nhóm chữ Giáp đi cạnh, Tôn Lập nhớ đệ tử này đã đạt Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng.
Đệ tử đó khinh miệt liếc bọn Chu Chí Quốc, cười nhạo: "Quả nhiên thằng chột làm vua xứ mù. Trưởng nhóm chữ Đinh thôi mà ngông nghênh như thế. Hừ, phế vật vẫn là phế vật, phế vật đứng đầu cũng là phế vật. Không biết tiến thoái, sớm muộn gì cũng rước họa."
Chu Chí Quốc bị chế nhạo nhưng không dám phát tác, mặt đỏ lựng cúi đầu, đợi người ta đi qua mới dám ngẩng lên.
Cả toán đi tới giáo nhưng không còn ồn ào như trước nữa.
Tôn Lập thở dài, đệ tử đó ngôn từ tuy khắc bạc nhưng nhắc nhở Chu Chí Quốc không nên huênh hoang, chỉ là Chu Chí Quốc thấy bị làm nhục, không hiểu hàm nghĩa, tương lai e sẽ như đệ tử đó dự đoán.
Tôn Lập và Phùng Trung vào giáo thất sau cùng, Tôn Lập vừa đặt mông xuống ghế, Sùng Mạch đi nhanh vào.
"Xong bài tập chưa?"
Chúng đệ tử cùng đáp: "Xong rồi".
Sùng Mạch gật đầu: "Lấy ra cho ta kiểm tra."
Chúng đệ tử đặt lên bàn đợi Sùng Mạch kiểm tra, Tôn Lập vươn cổ nhìn đệ tử trước mặt, thầm nhăn nhó.
Quả nhiên Linh lộ phù này khác hẳn của gã!
Tôn Lập thấy thì La Hoàn cũng thấy, kêu to: "Đây mà là Linh lộ phù? Không, ta khách khíquá, mấy mảnh giấy rách do trẻ con vẽ lung tung này mà cũng dám gọi là linh phù?!"
Tôn Lập thở dài: quả nhiên như thế!
Dù gì cũng không kịp nữa, chuẩn bị đợi nghe mắng – gã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1339537/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.