Dương Giai Di mỉm cười và ngồi xổm xuống rồi đưa tay lên vuốt đầu thỏ trắng, vuốt đôi tay mềm mại của thỏ trắng, sau đó hôn lên đôi má phũng phịu của thỏ trắng: "Em trông thật dễ thương."
"Chị...??" Thỏ trắng cảm thấy bất ngờ khi Dương Giai Di hôn lên má cô, khiến thỏ trắng nhìn Dương Giai Di chằm chằm.
"Em phải gọi bằng anh chứ không phải chị nhé." Dương Giai Di trở nên nghiêm túc với thỏ trắng khi thỏ trắng gọi bằng chị.
"..."
Thỏ trắng nhìn Dương Giai Di với gương mặt ranh mãnh, nửa lúng túng, quay sang nhìn Trình Thành Tử và nói: "Chị ấy là con trai à ca ca?"
"Ừm..." Trình Thành Tử khẽ gật đầu.
"Nhưng mẹ nói với em rằng chỉ có con gái mới có thể mặc váy..." Thỏ trắng chỉ cảm thấy rằng thế giới quan của mình về cuộc sống bị lật đổ. "Và chiếc mũ lông đỏ trên đầu nữa, có hai cái sừng trên đầu chị ấy kìa!"
"Vì vậy, anh rất ghét phải mặc váy của con gái!"Dương Giai Di mở chiếc mũ trên đầu mình để lộ kiểu tóc ngắn giống như Trình Thành Tử. "Và tên của anh, luôn khiến mọi người hiểu nhầm rằng anh là con gái."
Dương Giai Di là một cậu bé khoảng mười tuổi, giọng nói của một đứa trẻ nhưng không khác mấy so với giọng nói của con gái. Ngoài ra, Dương Giai Di có gương mắt trông rất dễ nhìn, nên khi mặc váy vào và che mái tóc ngắn của cậu đi thì hầu như ai cũng tưởng rằng cậu là con gái.
Thỏ trắng nhìn mái tóc ngắn của Dương Giai Di trông giống như Trình Thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-luon-thich-em/2690361/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.