Đêm trăng trên thảo nguyên, vừa xinh đẹp mà vừa trêu ngươi.
Đây là nơi dành cho tình nhân, nhưng mà bọn họ lại chẳng phải người tình của nhau.
Y Vân thật sự không rõ quan hệ giữa hai người là gì.
Không phải bằng hữu, cũng chẳng phải kẻ thù; không phải người xa lạ cũng chẳng phải chủ tớ thật sự, có lẽ chỉ là mối quan hệ giữa người giam cầm và người bị giam cầm mà thôi.
Dưới đêm trăng, vó ngựa mặc sức vút qua bãi cỏ, người ở trên lưng ngựa lặng yên, không nói gì.
Trở lại trong thôn, bất ngờ Quân Lăng Thiên đưa Y Vân đến bên ngoài căn lều của thị nữ, lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau ngươi ở lại đây! Khi nào cần ta sẽ cho gọi!”
Y Vân nhớ rõ hắn từng nói qua, hắn muốn nàng ở trong căn lều của hắn. Tuy có chút bất ngờ, nhưng, thế này vẫn tốt hơn, vốn nàng cũng không muốn cùng ở một phòng với hắn.
Quân Lăng Thiên nhìn nét mặt Y Vân vẫn thản nhiên, mặt không chút biểu cảm hướng đến một thị nữ khác nói: “Đi mời Tuyết Mạn La công chúa đến lều của ta!”
Người thị nữ kia đáp lại một tiếng liền vội vàng rời đi.
Tâm tư Y Vân đột nhiên nặng trĩu, như rơi vào vực sâu không đáy. Một loại cảm giác xa lạ chậm rãi xuất hiện từ dưới đáy lòng, chua xót đến khó chịu.
Đã trễ thế này, hắn tìm Tuyết Mạn La àm gì?
Mặc kệ là làm cái gì, cũng đâu có liên quan gì tới nàng? Làm ấm giường cũng được, bồi ngủ cũng được, chấm dứt mọi suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thuong-tieu-nha-hoan/1131593/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.