"Mẹ"
Sơn Chi giật mình hồi tỉnh.
Cô quay đầu nhìn, thì ra Tiểu Niệm thức giấc rồi.
"Đói rồi phải không? Mẹ mang Niệm Niệm đi ăn nha."
Dưới nhà chất hàng đống thùng giấy to nhỏ, Niệm Niệm ôm búp bê ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Sơn Chi lấy một tô cơm nhỏ, đặt trước mặt con gái, dịu dàng ân cần nói: "Con tự cơm ăn đi, mẹ đang bận tay thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta sẽ trở về."
Tiểu Niệm chớp mắt gật đầu, ngoan ngoãn "Dạ." một tiếng.
Mới có chốc lát mà Tiểu Niệm đã ăn xong, cô nhóc nghiêng người trèo xuống khỏi ghế, lon ton chạy đến bên cạnh mẹ, phụ mẹ xếp đồ.
Sơn Chi cười cười.
Con gái của cô là đứa bé hiểu chuyện ngoan ngoãn nhất trên đời, nếu Tống Miên còn sống nhất định sẽ yêu thương Tiểu Niệm giống như cô thương con bé vậy.
Dạ dày bỗng dưng đau nhói, mồ hôi lấm tấm trên trán dần xuất hiện, trước mắt Sơn Chi mơ hồ, cô lắc lắc đầu, nét mặt trắng bệch, phải mất một lúc mới có thể nhìn rõ những gì trước mắt. Căn bệnh của cô, hình như trở nặng rồi.
Sơn Chi khẽ nhìn cô con gái ngoan ngoãn xếp đồ bên cạnh. Ánh mắt khẽ tối sầm xuống, trong lòng mơ hồ bấn loạn, đôi môi ngập ngừng thốt ra những từ nặng nhọc khó nói: "Niệm Niệm, nếu.. nếu như mẹ không ở bên con nữa, con phải biết chăm sóc bản thân, phải sống cho thật tốt nha con."
Cánh tay hì hục làm việc của bé chợt đóng băng, đưa đôi mắt bất động hoảng hốt kinh ngạc nhìn mẹ, chỉ trong mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-nut-con-tim-ninh-thi/2743610/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.