23.
Cuối tháng, mẹ đột nhiên bị cảm cúm, đầu nặng chân nhẹ, không dậy nổi khỏi giường.
Không may là dì Trương cùng làm trong bếp với mẹ đã xin nghỉ về quê từ mấy hôm trước.
Nhà họ Giang không có nhiều người.
Tháng trước chủ tịch Giang đã đi nước ngoài, bà Giang thì đang ở chỗ khác.
Việc ăn uống của người làm không khó giải quyết, nhưng Giang Hoài lại ngày ngày ăn ở nhà.
Tôi suy nghĩ mãi, không còn cách nào, đành phải tự mình đảm nhiệm.
Ba năm ở đảo Bắc Nha, hầu như đều là tôi nấu cơm cho Giang Hoài, nên tôi cũng xem như nắm rõ khẩu vị của anh.
Bữa sáng khá đơn giản, trứng, sữa và bánh mì nướng, nhưng bữa tối thì phức tạp hơn một chút.
"Dì Tống sao rồi?"
Sáng hôm đó, Giang Hoài đột nhiên hỏi tôi trong bữa ăn.
Anh ta hỏi mẹ tôi.
Tôi gật đầu, đáp với giọng điệu có lệ.
"Ổn rồi, bác sĩ nói hai hôm nữa có thể xuất viện."
Giang Hoài uống một ngụm sữa bò, giọng rất dịu dàng.
“Dì ấy đang nằm ở khu nội trú bệnh viện số một phải không? Tối nay tan làm tôi cùng em đi thăm dì ấy."
Dựa vào hiểu biết của tôi về Giang Hoài, có lẽ anh đang muốn làm hòa với tôi.
Dù sao cũng đã gần hai tuần chúng tôi không nói chuyện với nhau.
"Không cần đâu, tôi đã thuê hộ sĩ cho mẹ rồi, bà ấy vẫn ổn, không cần phiền anh."
Đôi mắt đào hoa của Giang Hoài trầm xuống, ánh mắt tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-an-lam-loan-loan/2384279/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.