16.
Chiều tối, mẹ đi vào phòng tôi, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói.
"Vi Ân, cô Mễ Lộ gọi con qua."
Tôi ngẩng đầu lên: "Gọi con?"
Mẹ gật đầu, sắc mặt lo lắng.
"Cậu Giang Hoài cũng ở đó, không biết có phải hai người cãi nhau không, mà sắc mặt cả hai đều không tốt."
Tôi không muốn đi chút nào.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không có chuyện gì tốt lành.
Nhưng tình huống này rõ ràng không phải tôi nói "không đi" là có thể tránh được.
Năm phút sau.
Tôi tiến vào tòa nhà chính của biệt thự, đẩy cửa phòng sách.
Trần Mễ Lộ và Giang Hoài đều ở đó.
Trong phòng im lặng đến c-h-ế-t chóc.
Chắc hẳn lại cãi nhau rồi.
Không biết họ gọi tôi đến làm gì.
Nhận ra có người bước vào, ánh mắt của Trần Mễ Lộ lia tới.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta như biến thành hai tia laser, chọc ra hai lỗ trên người tôi.
Lúc này, tôi nhìn thấy rõ sự tức giận và căm hận đến tột đỉnh của cô ta.
Cứ như thể chỉ cần một giây nữa, cô ta sẽ xé tôi thành từng mảnh.
Sự hận thù đó quá mạnh mẽ, khiến tôi cảnh giác, đứng yên tại chỗ.
"Sao thế, tình cũ gặp mặt, không có gì để nói à? Có cần tôi nhường chỗ cho hai người, để hai người đại chiến 300 hiệp ở đây không?"
Trần Mễ Lộ siết chặt nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-an-lam-loan-loan/2384317/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.