Trên thực tế, sau khi Bạch La La tỉnh lại thì một hồi lâu sau mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì. Mà lúc này cậu đang được Lê Quan Sơn ôm vào trong ngực, ba người đang chậm rãi đi ra ngoài.
Bạch La La nói với hệ thống: “Mông tôi đau quá……”
Hệ thống nói: “Bạn à, dũng cảm một chút, đừng khóc.”
Bạch La La thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
Lê Quan Sơn rõ ràng cảm giác được cơ thể sau khi tỉnh của Bạch La La căng chặt lên, nhưng y không hỏi sao vậy, làm bộ như không biết, tiếp tục mặt không cảm xúc bế Bạch La La đi xuống tầng 1 viện bảo tàng.
Hang ổ của con nhện ở dưới lòng đất, lúc này tầng 1 khắp nơi bừa bộn, tòa nhà vốn đã hư hại không chịu nổi lúc này sau trận đánh của Lê Quan Sơn và con nhện nam càng đổ sụp không ít, cả tòa nhà đều có vẻ lung lay sắp đổ.
Lê Quan Sơn bế Bạch La La đến bên ngoài, sau đó mới thật cẩn thận buông cậu xuống.
“Thủy Nguyên.” Lê Quan Sơn mở miệng.
Bạch La La vừa nhớ tới chuyện xảy ra mới giữa cậu và Lê Quan Sơn thì liền cảm thấy muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cậu rũ mắt, tựa như chùm lá củ cải từ trước đến nay đều tinh thần sáng láng trên đỉnh đầu cũng rũ xuống.
Lê Quan Sơn nói: “Anh muốn theo đuổi em.”
Bạch La La bị khiếp sợ, nói: “A?”
Lê Quan Sơn nói: “Anh muốn theo đuổi em.” Y nói vô cùng nghiêm túc, cho dù là ai cũng không cảm thấy người này đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hai-hoa-ma-phan-dau/2845422/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.