Bạch La La từ chức ở Cục An Toàn Xã Hội, lần này Tần Bách Xuyên tự nhiên sẽ không ngăn cản cậu.
Công việc bàn giao trong Cục cũng rất đơn giản, sau khi viết xong đơn xin từ chức, cùng ngày đã có thể rời đi.
Đồng nghiệp Lý Thiển hiển nhiên không biết tại sao Bạch La La lại từ chức. Đúng là đối với một người ngoài cái gì cũng không biết mà nói, công việc này lương cao phúc lợi lại tốt, một năm từ đầu đến cuối gần như đều nghỉ phép, ngoại trừ phải gánh vác một ít rủi ro không phân rõ giữa thế giới nhiệm vụ và thế giới thật ra thì hết thảy đều hoàn mỹ —— dẫu sao bọn họ cũng không biết nội dung cụ thể của nhiệm vụ.
Bạch La La không giải thích mà chỉ nói đơn giản rằng mình đã kiếm đủ tiền rồi, muốn đi thực hiện những ước mơ lớn hơn.
Lý Thiển ngơ ngác hỏi: "Ước mơ lớn hơn của cậu là gì?"
Bạch La La suy nghĩ một chút, cười nói: "Bán lẩu cay?"
Lý Thiển: "... Cậu có nghiêm túc không đó?"
Bạch La La nháy mắt nói: "Có mà."
Lý Thiển rõ ràng là rất sốc khi nghe vậy, nhưng vẫn chúc phúc con đường bán lẩu cay của Bạch La La có thể đi ngày càng xa, tốt nhất là mở thành một chuỗi chi nhánh trong nước.
Sau khi được làm đối tượng chữa trị một lần, Bạch La La mới nhận ra rằng người được điều trị không có ký ức trong thế giới nhiệm vụ. Chẳng những không có ký ức, mà còn bị bỏ lại thế giới đó để tiếp tục sống.
Bạch La
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-hai-hoa-ma-phan-dau/2845440/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.