Nghe thấy lời của Yến Tùy, Ninh Kỵ hơi sửng sốt.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu đặt thùng giấy xuống đất, nhìn hắn: "Anh thật sự muốn nghe lý do tôi ghét anh à?"
Yến Tùy tựa người vào quầy bar bằng đá đen, mặt không chút cảm xúc. Ngón tay lơ đãng xoay vòng quanh thành cốc thủy tinh, vẻ ngoài nhàn tản như mây, giọng hờ hững: "Ừm, cậu nói đi."
Ninh Kỵ liếc từ đầu đến chân người đối diện, thành thật trả lời: "Vì anh giả vờ quá đấy."
Yến Tùy: "?"
Ninh Kỵ tiếp tục thành thật: "Anh cứ nghĩ tôi trẻ con, coi thường tôi."
Yến Tùy: "???"
Hắn lập tức đứng thẳng người. Cốc thủy tinh trong tay va mạnh vào mặt bàn phát ra tiếng vang trong trẻo, "Tôi coi thường cậu khi nào? Tôi không có."
Ninh Kỵ: "Anh có."
Yến Tùy: "Không hề. Tôi còn chưa nói đến việc cậu coi thường tôi đâu."
Ninh Kỵ: "?"
Cậu cảm thấy mình bị đổ oan. Cậu trợn tròn hai mắt, không thừa nhận, "Nói bậy, tôi coi thường anh khi nào chứ?"
Yến Tùy không muốn tiếp tục tranh cãi như trẻ con, hắn chỉ nói: "Cậu đã coi thường tôi từ lâu rồi. Năm lớp 11 tôi tổ chức tiệc sinh nhật mà cậu còn không đến."
Hắn nhấn mạnh: "Tôi đã mời cậu, còn mời cả bàn trên, bàn dưới và bạn cùng bàn của cậu. Đi vòng quanh cậu đến ba lần."
Ninh Kỵ lập tức lắc đầu phản đối: "Không thể nào."
Làm sao cậu có thể làm chuyện thiếu lễ phép như vậy được.
Yến Tùy: "Cậu đã không đến. Tôi chuẩn bị quà cho cả lớp, chỉ có ba người không đến. Cậu là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-sinh-ton-meo-meo-quyet-dinh/2838927/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.