Trong ấn tượng của người nhà họ Yến, Yến Tùy luôn là đứa con xuất chúng, được ông nội vô cùng yêu quý, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế.
Tính cách lại trầm ổn, tính khí cũng cực kỳ tốt, không tranh không giành. Năm ông nội qua đời, hắn chủ động xin chuyển trường, rời khỏi nhà họ Yến, nhường lại không gian để một nhà ba người Yến Khải Hàn diễn vở kịch gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Kết quả là vừa mới lên đại học thì bàn ăn đã bị lật, cả đại sảnh cũng bị đập nát, mồm mép bén như dao, cười tươi đứng giữa đống lộn xộn nước nôi tứ tung. Bắt đầu tranh rồi cũng bắt đầu giành.
Trên ghế sofa, Giang Uyển Nghi ôm đứa con đang gào khóc nức nở, vành mắt đỏ hoe. Yến Khải Hàn thì đau lòng khôn xiết, nổi giận quát Yến Tùy: "Cho mày đi du học cũng là vì muốn tốt cho mày thôi!"
Lúc học cấp 3 không phải còn chủ động đề nghị chuyển trường về thành phố Tuyền sao?
Ấn tượng từ trước đến nay của Yến Khải Hàn về đứa con trai lớn đều là như vậy___ quá mức ưu tú nhưng lại chẳng có dã tâm gì, đối diện với chuyện gì cũng hờ hững.
Lồng ngực của Yến Khải Hàn phập phồng mấy cái, sắc mặt vô cùng nặng nề: "Nếu bây giờ con đồng ý đi du học, chuyện con thích con trai, cha có thể coi như chưa từng xảy ra. Sau này nhà họ Yến vẫn có phần của con..."
Lời còn chưa dứt đã bị ngắt lời.
"Không cần."
Chàng trai mặc áo khoác đen cắt ngang, nhìn Yến Khải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-sinh-ton-meo-meo-quyet-dinh/2838943/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.