Phòng khách.
"Em đã xem lại camera đến tận sáu lần, không phát hiện điều gì bất thường."
"Từ 7 giờ chiều hôm qua, chúng không hề rời khỏi ổ mèo." Ninh Kỵ ngồi xổm trước biệt thự mèo, cào đầu bối rối, "Em vừa gọi điện cho cha mẹ, trước khi đi làm vào buổi sáng họ cũng không thấy mèo chạy ra."
Cậu lẩm bẩm: "Nếu như định vị trên vòng cổ mèo không sai... thì em chỉ nghĩ ra được một lý do duy nhất."
Yến Tùy nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ngồi xổm đối diện nhìn cậu, "Lý do gì?"
Ninh Kỵ hơi do dự, chậm rãi lấy ra một quả bóng lông trong biệt thự mèo, "Anh còn nhớ món đồ chơi này không?"
Yến Tùy gật đầu, "Nhớ chứ, đó là món đồ chơi mà mèo tam thể rất thích."
Mèo tam thể năng động, cắn rất khỏe, gần như không giống một con mèo bình thường.
Hằng ngày nó thích nhất quả bóng màu xanh lá. Vì nó cắn hỏng quá nhiều bóng nên Ninh Kỵ thường mua nhiều quả cùng loại cùng lúc.
Ninh Kỵ nói nhỏ, "Hôm qua em thức dậy chơi với mèo tam thể một lúc. Nó cứ đẩy quả bóng này về phía em. Lúc đó em tưởng nó muốn chơi trò đẩy bóng với em."
"Nhưng khi em đặt quả bóng trước mặt nó, nó lại liên tục dùng chân đẩy quả bóng về phía em."
Giờ nghĩ lại, hành động của con mèo nhỏ mang chút ý nghĩa như lời từ biệt. Ngay cả mèo sư tử lười biếng, thường không quan tâm đến ai nhưng ngày hôm qua cũng không ngủ mà đứng dậy nhìn chăm chú cảnh mèo tam thể đưa quả bóng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-sinh-ton-meo-meo-quyet-dinh/2838957/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.