Vào tháng ba, trường trung học trường đại học của thành phố lục tục nghênh đón mùa tựu trường, học sinh trung học mặc đồng phục xanh trắng gọn gàng đi vào cổng trường.
Quần jean chín tấc được Nguyên Tu phối với áo hoodie thuần sắc, so với loại trang phục cố ý theo trào lưu của Nhâm Tường, anh luôn đơn giản tùy tính, cũng vẫn có thể xem là một loại phong cách.
Thần thái cốt cách khí chất thanh tú, làm cho anh vô cùng thu hút ánh nhìn của nữ sinh.
Anh còn đeo khẩu trang, không đến mức xảy ra hỗn loạn.
Không thể không nói, W thật đúng là rất thông minh, cái khẩu trang cỡ lớn có thể che được hai phần ba khuôn mặt, cùng với vài sợi tóc mái để che ánh mắt, ngụy trang như vậy hoàn toàn ojbk, sẽ không có ai để ý đến đến người đeo khẩu trang ven đường có phải là ngôi sao hay nhân vật nổi tiếng trên Internet nào đó hay không.
Cho dù suy đoán, cũng không đến quấy rầy.
Một cái khẩu trang phân chia sự nghiệp và cuộc sống, trước kia anh không hiểu tại sao W luôn đeo khẩu trang trong thi đấu, mà ngoài đời lại khá thẳng thắn vô tư. Bây giờ thì đã hiểu, thi đấu cuối cùng cũng chỉ là một phần nhỏ của thời gian.
Mặt chân thật nhất, phải để lại cho cuộc sống, để lại cho bạn bè và người yêu.
Khó trách cho tới bây giờ cô không thích người khác gọi cô là W thường ngày.
Suy nghĩ của Nguyên Tu bị các thiếu niên chơi bóng rổ trong bãi tập cắt đứt, một quả bóng xoay tròn bay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-toi-la-tien-nu/261000/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.