“Rốt cục ngươi chịu xuất hiện rồi sao?” Vị Vãn nhìn người trước mắt, nụ cười đẹp đẽ nói không nên lời, trong đôi mắt trào lên mãnh liệt, xóa sạch vui vẻ biến ảo khôn lường cũng trong trẻo lạnh lùng như vậy, như hoa Quỳnh chỉ xuất hiện thoáng chốc trong đêm tối rồi biến mất.
(Nguyên văn là “Đàm hoa nhất hiện” câu này nằm trong câu “Đàm Hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà”; nguyên cả câu có ý người con gái vì người mình yêu nên mới trang điểm xinh đẹp. Câu này có một điển cố các bạn có thể sớt trên gg để tìm hiểu nhé^.^)
Tuyên Dương mím chặt môi, lẳng lặng nhìn nàng, ánh trăng chiếu trên dung nhan tuấn dật của y, mờ mờ ảo ảo, nhưng mà Vị Vãn không bỏ qua vẻ hời hợt chán nản trên mặt y.
Rốt cục y khom người, duỗi tay về phía nàng.
”Đứng lên, Vãn Nhi.” Y nói, giọng nói trong sáng êm tai, giống như trước, “Trên đất lạnh.”
Trong mắt Vị Vãn nóng lên: “Ngươi để ý sao?”
Là ai đã từng dắt tay nàng, một đường đi qua Đại Giang Nam Bắc, Xuân Hạ Thu Đông, sau này là ai buông tay ra trước?
Nàng quật cường không đáp lại, mặc tay y dừng tại giữa không trung, đọng lại thành một tư thế cô đơn.
Y không trả lời, chỉ nhìn nàng chằm chằm, tay chậm rãi thu trở về.
Nàng hận y như vậy, luôn lấy im lặng mà đối mặt với nghi vấn của nàng, đối với nàng, y luôn đang trốn tránh.
”Ta chỉ hỏi ngươi một câu.” Giọng nói của nàng mềm nhũn ra, mang theo mỏi mệt khó nói lên lời.
Y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-van/246323/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.