Suốt tuần qua McCaleb đến văn phòng chuyên án giết người của cảnh sát trưởng thường xuyên đến nỗi cô tiếp tân chỉ ngoắc ông vào mà không gọi điện thoại hay bảo người theo hộ tống. Jaye Winston ngồi nơi bàn, đang dùng một cái dập ba lỗ để chọc lỗ một xấp hồ sơ mỏng, đoạn luồn xấp hồ sơ qua mấy cái ngạnh chĩa lên của một kẹp hồ sơ để mở. Chị gập kẹp hồ sơ lại rồi nhìn lên vị khách mới đến.
“Anh tiến được thêm bước nào không?”
“Thấy như là có. Chị có chạy kịp việc giấy tờ không?”
“Thay vì có bốn tháng tôi chỉ có hai tháng thôi. Có gì không? Hôm nay tôi có hẹn gặp anh đâu nhỉ.”
“Chị vẫn còn giận vì tôi giấu chị chuyện đó à?”
“Chuyện gì qua rồi thì cho qua.”
Chị ngả người vào lưng ghế, nhìn ông, đợi ông giải thích tại sao ông đến.
“Hình như tôi đã tìm được gì đó mà tôi cho là đáng xem xét kỹ,” ông nói.
“Lại là Bolotov à?”
“Không, cái này mới.”
“Này, đừng có làm thằng nhóc chơi trò ú tim với tôi đấy nhé, McCaleb.”
Chị mỉm cười.
“Không đâu.”
“Vậy nói tôi nghe.”
Ông đặt hai lòng bàn tay lên bàn rồi tựa mình vào đó để có thể nói với chị bằng giọng tâm tình, vẫn còn nhiều đồng nghiệp của Winston đây đó trong phòng, họ ngồi làm việc nơi bàn, cố làm cho xong việc trước cuối tuần.
“Arrango và Walters đã bỏ sót một thứ,” McCaleb nói. “Tôi cũng bỏ sót như thế khi nghiên cứu hồ sơ lần đầu. Nhưng sáng nay khi xem lại băng video và các báo cáo tôi đã khám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/viec-mau/524005/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.