Lưu Quang bị tiếng hổ gầm làm phiền cả đêm.
Hôm sau tỉnh dậy vẫn mơ mơ màng màng, nhịn không được hỏi người bên cạnh: “Điện hạ, tối qua người có nghe tiếng Bạch Hổ đại nhân kêu không?”
“Không hề.” Vừa nói vừa hôn lên má Lưu Quang, “Dù nghe, ta cũng chỉ muốn nghe tiếng em thôi.”
Lưu Quang lại muốn đỏ mặt, khó lắm mới giả vẻ bình tĩnh được, dụi mắt nhìn lại mới thấy Đàm U tuy vẫn còn nằm trên giường nhưng quần áo đã chỉnh tề.
“Điện hạ, ngươi ra ngoài sớm vậy ư?”
Đàm U cười không đáp, lấy đĩa điểm tâm từ trên bàn xuống, thuận tay đút vào miệng Lưu Quang.
Lưu Quang đành phải ăn, nhớ ngày hôm qua cũng bị hắn cho ăn như vậy, chỉ một ngày sự tình thay đổi như lên trời xuống đất, không khỏi thở dài: “Thật ra trong lòng người nghĩ gì vậy? Vì sao lại tính giao ta cho Bạch Hổ đại nhân chứ?”
Đàm U chớp chớp mắt, trả lời nửa thật nửa giả: “Ta hẳn định lạt mềm buộc chặt.”
Lưu Quang đương nhiên không hề nghi ngờ, cười đưa mắt nhìn rồi ngoan ngoãn ăn sạch đĩa điểm tâm kia mới đứng dậy mặc quần áo, hỏi: “Hôm nay thân thể người thế nào? Có thể về Huyễn Hư đảo không?”
Đàm U gật đầu, chân thành đáp: “Tình trạng của ta hiện tại tốt nhất là ở trên Huyễn Hư đảo dưỡng thương, không nên ra ngoài quá lâu.”
Lưu Quang “a” một tiếng, vội hỏi: “Nếu đã thế, vì sao ngày hôm qua cứ nhất quyết ở lại?”
“Đương nhiên là để chọc tức Bạch Thất Mộng.”
Hắn đáp hợp tình hợp lý như thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100612/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.