Vừa nói xong những lời này, Lưu Quang còn chưa kịp mở miệng phản bác, Đàm U đã bật ho.
“Điện hạ?”
“Khụ khụ khụ…” Cố gắng cởi quần áo.
“Điện hạ, người còn chưa khỏi hẳn.”
“Khụ khụ khụ, không việc gì hết…” Cố gắng đẩy ngã Lưu Quang.
“Điện hạ, có phải người đang hộc máu hay không?”
“Khụ khụ khụ, câm miệng.” Cố gắng hôn lên.
“Điện hạ!”
“Khụ khụ khụ!”
Cố gắng… Ừ, kết quả cố gắng đương nhiên là Nhị hoàng tử điện hạ thân thể ốm yếu hư nhược bất lực chỉ có thể thấy mà không thể ăn, được Lưu Quang đỡ vào phòng nghỉ ngơi.
Dù là thế, hắn vẫn không chịu yên, nằm trong chăn hừ đến hừ đi, lăn lộn suốt.
Lưu Quang đành phải bận rộn chăm sóc hắn, nào là mớm thuốc nào là đưa nước, lúc này nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ, người giận sao?”
“Không giận.”
“Vậy tại sao không chịu nhìn vào mắt ta?”
Đôi con ngươi Đàm U đảo quanh, nhưng không chịu nhìn vào mắt Lưu Quang, cuối cùng lại hừ thêm tiếng nữa, nghiến răng: “Lần sau nhất định phải làm cho Bạch Thất Mộng xem!”
Lưu Quang đúng là dở khóc dở cười.
Rồi trong chốc lát lại thở dài, mắt nhìn khuôn mặt bị bỏng của Đàm U: “Vết thương này liệu có thể chữa khỏi hay không?”
“Đương nhiên có thể.” Đàm U cười, một tay kéo người vào lòng, “Chỉ cần em nói yêu ta, đảm bảo không thuốc tự khỏi.”
Lưu Quang cảm thấy có nơi nào đó trong trái tim tan chảy ra, những lời kia cũng tự nhiên bay ra khỏi miệng, thì thầm nơi tai Đàm U một lần lại một lần.
Đàm U
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vien-ngoc-ke-ben/100613/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.