6
Thấy tôi lùi về sau, em ngẩn người, vẻ mặt em đau khổ, cảm giác âm u cũng chưa phai hết.
– Omega kia là… bạn trên trường của anh Quan ạ? – Dường như em đã cố duy trì giọng điệu bình tĩnh, môi em miễn cường nở một nụ cười nữa.
Em hiểu lầm rồi.
Em vờ vịt cũng ổn, chỉ là tôi hiểu lòng em đang nghĩ gì mà.
Anh chủ nhiệm đúng là Omega thật, nhưng người lớn ra đường thì ai cũng tự trang bị thuốc ức chế cho chính mình hết. Gần đây tôi với anh dung dăng dung dẻ với nhau suốt, thi thoảng tôi quên mất việc anh là Omega.
Chưa kể hai người chúng tôi xã giao mà, chủ nhiệm có bạn trai rồi.
Có điều nhìn dáng vẻ này của em, chẳng biết ma xui quỷ khiến tôi im lặng.
Mãi một lúc sau, tôi lạnh nhạt ứng lời em:
– Anh chủ nhiệm… tốt lắm.
Em nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi cười – nụ cười càng lúc càng khó coi:
– Vậy… à.
Tôi ngạc nhiên. Phản ứng này của em nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhớ năm đó em hành động cảm tính lắm, hay tôi tránh em đủ lâu, đến mức chấp niệm của em mềm dần thành bất đắc dĩ không cam lòng?
Thế cũng được. Tôi tự nhắc chính mình.
Tôi cười xòa, chuyển chủ đề:
– Ừm… sau khi phân hóa xong em thay đổi nhiều thật, anh suýt không nhận ra em đấy, cao hơn anh rồi, ngạc nhiên chưa kìa.
Tôi nhớ lại chuyện kiếp trước, cảm xúc lẫn lộn, rồi nhẹ nhàng chêm thêm:
– Xem ra, em đã trở thành một cậu Alpha chững chạc, đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-biet-em-huu-lam/1729149/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.