1
Giả sử biết trước kết cục, rồi sống lại, bạn sẽ chọn lựa như nào?
Tôi nghĩ, nếu tôi biết trước, tôi sẽ thay đổi vài chuyện.
Sẽ bóp chết những chuyện bi thương, thống khổ, tuyệt vọng từ trong trứng nước.
Lúc tôi mở mắt, tiếng nước chảy bên tai tôi biến mất.
Cổ tay tôi trắng không tì vết, ngay cả những triệu chứng không khỏe… cũng biến mất.
Tôi nằm ngây người trên giường, nhìn trần nhà chằm chằm, mãi mới nhận ra tôi đang nằm trong kí túc xá đại học.
Sắc trời xám xịt, không rõ là hừng đông hay chạng vạng, đầu tôi đau như búa bổ, tôi ngồi dậy, nhìn bạn cùng phòng trên giường đối diện đang chơi trò chiến trường chém giết.
– Mấy giờ rồi? – Giọng tôi khản đặc, cổ họng đau đớn, tựa như lâu rồi tôi chẳng nói chuyện với ai.
Thấy bạn cùng phòng đeo tai nghe, chắc bạn không nghe tôi hỏi, tôi thở dài, xoay người, xuống giường, thấy điện thoại mình đang được sạc.
Chân vừa chạm đất, trọng tâm chao đảo, lưng tôi va vào thành giường… cơn đau tức thời nhắc tôi rằng tôi còn sống.
Nhìn ngày hiển thị trên màn hình điện thoại thì tôi nhớ…
Lúc này tôi còn chưa quen em.
2
Bạn cùng phòng gỡ tai nghe ra, quay đầu nhìn tôi:
– Quan Nghị dậy rồi à? Ăn gì không ông ơi? Gần đây ông chưa ăn gì nhể?
Nhớ không lầm thì tầm này là tầm tôi nghe tin em phân hóa thành Alpha, ngày nào tôi cũng buồn bực không vui, lại chẳng chịu ra ngoài.
Tôi đồng ý lời đề nghị của bạn cùng phòng:
– Ừ, ông chọn món đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-biet-em-huu-lam/1729151/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.