Chuyện cũ của họ cứ vậy mà hết, cứ như trò đùa vậy. Sau khi cậu nhớ lại, cậu phát hiện ra cậu có thể diễn phim “Show diễn của Truman” được luôn.
Ma xui quỷ khiến em hỏi cậu:
– Anh không hận em ạ?
Bầu không khí im ắng, dường như cậu ngẩn ra.
Em hỏi xong thì hối hận, em sợ em nói thêm thì cậu sẽ bị kích thích, trở nên hung bạo mất, cậu như quả bom hẹn giờ vậy.
Một lát sau, cậu nhẹ nhàng trả lời em:
– Chuyện đó, chẳng còn quan trọng nữa. – Giọng cậu khàn đặc, nhưng thanh điệu vững chãi – Anh chỉ muốn thấy anh ấy thôi.
Dường như em hiểu rõ chuyện gì.
Thế giới của cậu với anh ấy, trước giờ chưa một ai chen vào được.
Em mím môi, không hỏi nữa, đáp ứng:
– Vâng. Em hỏi giúp anh một chút.
Cậu vẫn bị chứng pheromone hỗn loạn tra tấn ngày qua tháng nọ, nhưng có em ở bên – một liều thuốc an thần tạm thời của cậu, vẫn an toàn hơn liều tiêm nhiều. Thế nên khoảng thời gian này, em phải ngủ nhờ ở nhà cậu, đi đâu cũng bị mẹ cậu dõi theo chặt chẽ: vừa tan lớp là mẹ cậu cho người lái xe đến rước em về liền, để em luôn ở bên cậu, từng giây từng phút.
Em khổ sở, không có cách nào đến Cục Cảnh sát hỏi thăm giúp cậu được. Em biết tên anh ấy, gương mặt với ngoại hình, chờ lúc đi học thì lén nhờ mấy người bạn hỏi giúp, vốn chẳng mong chờ gì nhiều, nào ngờ lại nghe ngóng được chuyện về anh.
– Bệnh viện?
Nhà em cống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vinh-biet-em-huu-lam/1729152/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.